Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Minh Sâm nhìn người phụ nữ đứng ở trong nhà.

Ở nhà cô mặc bộ quần áo màu trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trong sáng thuần khiết khiến nước da tái nhợt và hơi hốc hác, có lẽ cô vừa mới ngủ dậy, mái tóc buông dài qua vai hơi rối bù.

Bộ dạng này trông cô ấy không giống một người phụ nữ mạnh mẽ trên thương trường một chút nào, như thể cô ấy đã rút lui khỏi chiếc áo sơ mi cứng và lạnh, toàn thân cô ấy mềm mại vô hại.

Tim anh chợt thắt lại.

Trước đây anh ấy khá cáu kỉnh, nhưng giờ đột nhiên chỉ còn lại sự căng thẳng.

Lời nói của Trương Thừa Vũ và Tống Thanh Duệ xẹt qua trong đầu anh như một trình chiếu, đến nỗi anh quên cả nói.

“Nếu như anh đến đây để cãi nhau, thực xin lỗi, em không có sức lực, muốn em đáp ứng nhu cầu của anh, thực xin lỗi, bác sĩ nói, phía dưới em bị thương không thể quan hệ tình dục trong vòng một tháng và không có cách nào để đáp ứng niềm vui thô bạo của anh.”

Tống Quân Nguyệt bình tĩnh nói, theo ý cô, Lâm Minh Sâm chủ động đến với cô, tuyệt đối không có chuyện gì tốt.

Nếu là ngày hôm qua, cô ấy sẽ rất vui, nhưng hôm nay thì cô ấy kháng cự.

Suy cho cùng, phụ nữ dù mạnh mẽ đến mấy cũng sợ đau.

Lời nói của cô như tát nước vào mặt Lâm Minh Sâm, khuôn mặt tuấn tú của anh căng thẳng vì xấu hổ.

Trong thâm tâm cô thì anh đã là một người đàn ông ích kỷ, xấu tính và vô tâm như vậy rồi sao?

“Tôi.”

“Tạm biệt.”

Tống Quân Nguyệt không muốn nghe thêm lời khó chịu từ miệng anh, đang định đóng cửa lại thì anh duỗi tay chặn cửa lại, “Ăn cơm chưa?”

Tống Quân Nguyệt kinh ngạc nhìn anh.

Ngay khi bắt gặp ánh mắt của cô, Lâm Minh Sâm lại siết chặt cơ thể, nhếch môi nói: “Dù sao em cũng bị anh hành hạ như thế này, anh phải chịu một chút trách nhiệm.”

Anh nói xong liền muốn xé rách miệng.

Những gì anh ấy đang nói không phải là những gì anh ấy muốn diễn đạt.

Anh ấy muốn xin lỗi vì đêm qua anh ấy đã đi quá giới hạn..

Muốn hỏi cô ấy xem sức khỏe cô ấy có tốt hơn không.

“Không cần, em ăn rồi, anh về đi.” Tống Quân Nguyệt trong lòng cảm thấy không an tâm chút nào.

Từ tối hôm qua đến giờ, anh ấy đều là chần chừ đến tối mới đến gặp mình.

Hôm qua cô đi ra ngoài như vậy, anh cũng không lo lắng, gọi điện thoại cũng không có, lúc ở bệnh viện Tống Quân Nguyệt hoàn toàn mê man không hiểu được tình cảm này.

Nhưng nếu nói cô hận anh ấy thì không phải vậy, cô ấy ép anh ấy phải cưới cô nên cũng không có gì lạ, đó là lỗi của cô ấy.

“Vậy cùng anh về nhà đi.” Lâm Minh Sâm đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.

“Anh định làm gì, quay lại đó để tiếp tục bị anh hành hạ?” Tống Quân Nguyệt hỏi, “Anh muốn mắng gì cũng được, em thật sự rất sợ, cũng rất hối hận, đáng ra em không nên ép buộc anh.”

“Em hối hận rồi sao?”

Hơi thở của Lâm Minh Sâm trở nên nặng nề hơn, trong mắt chợt hiện lên vẻ khó chịu, “Bởi vì ngày hôm qua anh đối xử với em như vậy nên em mới hối hận. Tống Quân Nguyệt, đối với em chuyện tình cảm và hôn nhân đều tùy tiện như vậy sao, không phải em nói thích anh sao, đó là những gì em thích sao?”

“Vậy thì anh muốn em làm gì?”

Tống Quân Nguyệt bối rối hỏi anh, “Bởi vì em thích anh, nên khi anh mắng em, em cố gắng chịu đựng, khi anh làm tổn thương em, em phải kìm nén lại, khi anh làm em đau em phải chịu đựng để chứng minh tình cảm của em dành cho anh nhưng anh sẽ không tin rằng em chung thủy, em không hề lừa dối anh, đúng không?”

Đôi môi mỏng của Lâm Minh Sâm khẽ nhúc nhích, giọng nói nhất thời khàn khàn.

Một lúc lâu sau, anh khó khăn nói: “Dù sao em cũng ép anh kết hôn, em phải có trách nhiệm với anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK