Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được rồi.” Khương Tuyết Nhu cũng rất thích Nguyễn Nhan, cô định gật đầu thì thấy vẻ mặt buồn rầu của Hoắc Anh Tuấn, cô chớp mắt mấy cái, vội vàng nói: “Hay là. . . Đêm nay Hoắc Anh Tuấn mời khách đi, đúng lúc chúc mừng anh thắng kiện.”

“Tuyết Nhu. . . .” Hoắc Anh Tuấn không vui, anh muốn trải qua thế giới hai người.

“Lúc nào cũng chỉ có hai chúng ta thì không thú vị, nhiều người mới vui.” Khương Tuyết Nhu cắt ngang.

Hoắc Anh Tuấn chịu đả kích, lúc này hai người mới tái hợp, cô đã cảm thấy thế giới hai người không thú vị nữa rồi?

“Anh không muốn à?” Khương Tuyết Nhu gặp anh không lên tiếng thì nhíu mày hỏi.

“Không có, anh đang nghĩ xem đi ăn ở đâu.” Hoắc Anh Tuấn tranh thủ cười lấy lòng.

Chỉ cần cô vui vẻ, anh làm gì cũng được.

“Vậy anh nghĩ được chưa” ? Khương Tuyết Nhu cười tủm tỉm hỏi.

“Có, anh nhớ lần trước Dung Đức mang bọn anh đến một nhà hàng Kaiseki ở bờ biển, khung cảnh rất đẹp, không tệ lắm.” Hoắc Anh Tuấn lập tức nói.

“Kaiseki rất ngon, cô Nguyễn cảm thấy được không?” Khương Tuyết Nhu quay đầu hỏi ý kiến của Nguyễn Nhan.

Nguyễn Nhan im lặng nhìn Hoắc Anh Tuấn một chút, lúc đầu cô ấy biết Hoắc Anh Tuấn sẽ đi thì không muốn đi, nhưng cô ấy thấy Lâm Minh Kiều và Khương Tuyết Nhu đang nhìn mình thì vẫn gật đầu.

“Vậy đi thôi.” Hoắc Anh Tuấn ôm eo Khương Tuyết Nhu đi ra ngoài.

Lâm Minh Kiều và Nguyễn Nhan đi theo sau.

Bốn người đi vào thang máy thì phát hiện có một bóng người lặng lẽ đi theo sau.

Ngoại trừ Hoắc Anh Tuấn thì tất cả mọi người dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Tống Dung Đức, nhất là Lâm Minh Kiều, ánh mắt tràn đầy không vui: “Không lẽ anh muốn đi ăn với chúng tôi đó chứ.”

“Khụ khụ, Anh Tuấn là anh em của tôi, tôi muốn chúc mừng cậu ấy thắng kiện là chuyện bình thường mà.” Tống Dung Đức nhìn về phía Hoắc Anh Tuấn: “Anh Tuấn, không lẽ cậu muốn đuổi tôi đi à.”

Hoắc Anh Tuấn: “. . .”

Anh nhìn vẻ mặt không biết xấu hổ của Tống Dung Đức thì cạn lời, anh không hiểu Tống Dung Đức thế nào, có lẽ anh ta đã chấp nhận sự thật, hiện tại anh ta muốn tiếp cận Lâm Minh Kiều để ở rể nhà họ Tống.

Lâm Minh Kiều nói: “Anh còn có mặt mũi chúc mừng anh ta à, phiên tòa lần trước anh và Nhạc Hạ Thu đứng về một phía, không phải anh rất hi vọng Nhạc Hạ Thu thắng kiện sao, cô ta vứt bỏ anh nên anh mới quay về tìm anh em của mình, tôi chưa thấy ai không biết xấu hổ như anh cả.”

Tống Dung Đức bị dạy dỗ đến trên mặt nóng bỏng: “Lâm Minh Kiều, sao miệng cô lại độc như thế.”

“Thật ngại quá, không phải tôi độc miệng mà là nói sự thật.” Lâm Minh Kiều chế giễu lại: “Anh có biết bạn bè có nghĩa là gì không, phải giống như tôi và Tuyết Nhu, không rời xa nhau, tôn trọng suy nghĩ của cô ấy, ủng hộ quyết định của cô ấy, mà không phải muốn cô ấy làm theo ý mình, phải theo sự sắp xếp của mình, đó là hành vi ích kỷ.”

Hoắc Anh Tuấn rất đồng tình với điều này, mặc dù Lâm Minh Kiều nói chuyện có gai, nhưng cô ấy không chia rẽ sau lưng người khác, mà nếu không có cô ấy thì anh và Tuyết Nhu cũng sẽ không gặp được nhau và yêu nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK