Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cho nên.”

Đỗ Tuyên trong lòng tức giận cười, “Để tôi phải nói sao, Nguyễn Nhan cũng là người phụ nữ của anh, hiện tại nguồn lợi không công bằng, mọi mặt anh đều nghiêng về Thang Nhược Lan, nhất định cô ấy sẽ không thoải mái, không để cô ấy ra ngoài thành lập ekip riêng, khi cô ấy thấy Thang Nhược Lan có ekip còn mình thì không, sau này nhất định sẽ có người dèm pha gây phiền phức.

“Nghệ sĩ kiếm được nhiều tiền nhất của công ty là Nguyễn Nhan. Anh để cô ấy ra ngoài thành lập ekip, sau đó, cô ấy sẽ từ từ thoát khỏi sự kiểm soát và ràng buộc của công ty, lợi nhuận của công ty cũng giảm đi. Nếu anh có bản lĩnh thì anh có thể đưa cho tôi vài nghệ sĩ đắt giá nữa.” Quý Tử Uyên lạnh lùng nói.

Đỗ Tuyên thở dài, “Tử Uyên, anh đúng là đồ cặn bã, dù sao Nguyễn Nhan đã ngủ với anh lâu như vậy, anh chỉ xem là công cụ sưởi ấm giường và kiếm tiền, ở trong lòng anh, cô ấy không bằng một cái chân của Thang Nhược Lan sao.”

“Thang Nhược Lan có hữu dụng.” Quý Tử Uyên nhẹ giọng nói, “Về phần Nguyễn Nhan, anh vẫn có thể cho cô ấy nguồn lợi và làm người đại diện phát ngôn.”

“Quên đi, coi như tôi không có gọi điện.”

Đỗ Tuyên cúp máy.

Quý Tử Uyên ném điện thoại vào hộp đựng đồ.

Sau khi cởi bỏ bộ áo khoác trắng, khoác lên mình bộ áo khoác dài màu xanh.

Sau ca phẫu thuật kéo dài ba giờ, Quý Tử Uyên ra khỏi phòng phẫu thuật.

Ngoài trạng thái tinh thần của anh ấy, các bác sĩ và y tá khác đều kiệt sức.

“Bác sĩ Quý, một người phụ nữ đã đợi ở văn phòng của anh một tiếng rồi.” Một y tá trẻ tuổi bước vào, giọng điệu chua ngoa nói: “Đeo kính râm và khẩu trang, giống như Nguyễn Nhan.”

“Bác sĩ Quý, tôi thực sự ghen tị với anh, anh thật là có phúc.” Một bác sĩ nam lớn hơn vài tuổi trêu chọc.

“Tôi đi ăn cơm trước.” Quý Tử Uyên thay quần áo liền đi tới.

Những người phía sau cũng không dám nói nhảm, dù sao bệnh viện này cũng là của Quý Tử Uyên, ngày thường có rất nhiều người phụ nữ đến tìm Quý Tử Uyên, mọi người đều thấy, đều nhắm mắt lờ đi.

Trong phòng giám đốc.

Quý Tử Uyên mở cửa, Nguyễn Nhan ngồi vào bàn làm việc, lười biếng lật xem tài liệu trên bàn.

“Ai cho phép em xem hồ sơ bệnh án trên bàn của tôi.” Con ngươi tuấn tú của Quý Tử Uyên lóe lên một tia lạnh lùng.

Anh bước tới, trực tiếp cầm lấy hồ sơ bệnh án từ trong tay cô, thấy thứ tự trong đó không có gì lộn xộn, sắc mặt thoải mái hơn một chút, nhưng lại không hợp với vẻ dịu dàng thường ngày.

“Tôi đã đợi rất lâu, nhàm chán quá nên tôi chỉ xem một chút.”

Nguyễn Nhan bực tức nói, thật ra cô làm vậy là có chủ đích, cô biết rõ Quý Tử Uyên là người rất nguyên tắc trong công việc và rất ghét người khác đụng vào đồ của mình.

Cô chỉ là muốn để anh ấy chán ghét cô, hận cô.

“Chán thì đừng tới đây.” Quý Tử Uyên vừa mới kết thúc một ca phẫu thuật rất mệt mỏi, bình thường còn có khí lực đi dỗ dành phụ nữ, nhưng hôm nay lại không có, “Còn nữa, nơi này là nơi làm việc của tôi, tôi không thích phụ nữ đến đây tìm tôi, hiểu không.”

“Anh không thích tôi đến đây tìm anh.” Nguyễn Nhan chế nhạo, “Nếu là Thang Nhược Lan thì khác.”

“Ghen sao?” Quý Tử Uyên nhếch môi lạnh lùng, “Em nên hiểu rõ thân phận của mình, em có tư cách để ghen sao?”

“Quý Tử Uyên, đừng quá đáng quá.” Vẻ mặt của Nguyễn Nhan thay đổi, “Từ trước anh đã coi thường tôi như vậy, tại sao còn ép buộc tôi ở bên anh.”

Quý Tử Uyên giật mạnh cổ áo sơ mi, cảm thấy có chút cáu kỉnh, lúc trước anh thật sự nghĩ tính cách của Nguyễn Nhan rất lạnh lùng và thú vị nên rất có ý muốn, so với những người phụ nữ anh từng tiếp xúc thì khá tươi mới, thứ hai, ánh mắt của cô ấy giống như Nhạc Tiếu Nhi, thứ ba là càng từ chối thì đàn ông càng muốn chinh phục.

Anh phải thừa nhận rằng anh có chút hứng thú với Nguyễn Nhan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK