Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chuyện mà tôi không quan tâm, tôi tự nhiên sẽ không hối hận, tôi sẽ hối hận trừ khi buông tay cô ra.”

Tống Thanh Duệ nhìn cô cười nói.

Trái tim cô run lên, nơi trái tim vốn đã hằn lên vết sẹo bấy lâu nay dường như đã mọc lên một mầm nhỏ, có thứ gì đó lặng lẽ phục hồi.

Tống Thanh Duệ thấy cô ngừng nói, liền cúi đầu hôn cô lần nữa.

Lần này cô không đẩy anh ra, mà là run rẩy, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, từ hôn nhẹ chậm rãi trở nên mãnh liệt hơn.

Hai người hôn nhau trong phòng khách rực rỡ ánh đèn.

Cô biết rõ ràng cô thích Tống Thanh Duệ.

Thực ra, cô đã nhận thức được điều đó từ rất lâu rồi nhưng cô không muốn phát hiện ra.

Cô sợ rằng mình sẽ rơi vào đó.

Những thứ sợ hãi thường rất hấp dẫn.

Cô do dự và bàng hoàng, nhưng cô vẫn còn trẻ và cô muốn dũng cảm thử một lần nữa.

Ngay cả trong tương lai nó thất bại, nó cũng không phải là một vấn đề lớn.

Không phải cô chưa từng thất bại, cùng lắm là trong lòng lại thêm một lần đau.

Sau khi suy nghĩ, cô cũng kiễng chân lên đáp lại anh.

Tống Thanh Duệ thân thể run lên, cả người kích động lên.

Nhưng ngay sau đó, một tiếng chuông cửa đột nhiên từ bên ngoài truyền đến, sau đó giọng nói của Lâm Thanh Phương như dội xuống gáo nước lạnh.

“Thanh Duệ, con mau mở cửa, mẹ muốn nói chuyện với con.”

Lâm Minh Kiều thần sắc chấn động, vội vàng đẩy anh ra, cô dùng sức lau đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

“Cô vào bếp rót nước.” Tống Thanh Duệ nhanh chóng bình tĩnh lại, tầm mắt rơi vào cổ áo ngủ chưa cởi một nửa của cô, anh nhanh chóng cài cúc cho cô.

Trong khi xoay người, cô ấy ảo não gầm gừ.

Tại sao Lâm Thanh Phương lại đột nhiên xuất hiện, suýt nữa đụng phải.

Đáng ghét.

Lâm Minh Kiều trầm mặt một lúc, cúi đầu, nhanh chóng vào phòng bếp.

Tống Thanh Duệ thở dài một hơi, trấn tĩnh lại trước khi mở cửa.

“Sao lại mở cửa lâu như vậy?” Lâm Thanh Phương sắc mặt lạnh lùng bước vào.

“Mẹ, nếu như mẹ muốn nói cái gì thì không cần phải nói, Minh Kiều đến sớm hơn mẹ một chút, nói cho con biết rồi.”

Tống Thanh Duệ chỉ vào bộ dáng đang pha trà trong phòng bếp.

Lâm Thanh Phương xem qua, chú ý tới.

Một lúc sau, Lâm Minh Kiều bưng chén trà ra, đối mặt với Lâm Thanh Phương cô vẫn còn đang áy náy cùng bất an, cô ấp úng nói: ” Mẹ nuôi, con xin về trước.”

Lâm Thanh Phương không muốn cô làm trì hoãn cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con bà nên liền gật đầu.

Sau khi Lâm Minh Kiều đi về, Tống Thanh Duệ gửi cho cô một tin nhắn, bảo là cô hãy đợi Lâm Thanh Phương đi rồi anh sẽ liên lạc với cô.

Sau khi Nguyệt Nguyệt ngủ say thì nhận được tin nhắn từ anh: 【Mẹ tôi vừa đi.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK