Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ủng hộ nhóm dịch và đọc nhanh hơn TẠI ĐÂY

Nếu như Tống Quân Nguyệt loại bỏ mấy người nói sự thật với anh ta, vậy sau này còn có ai dám giúp Giang Thị chứ.

Nếu vậy thì Giang Thị sẽ sụp đổ.

Anh ta vội vàng nói: “Tống đại tiểu thư, tôi xin lỗi, có lẽ là hiểu lầm, thật ra không ai nói cả, tôi tự đoán, bởi vì mấy ngày trước cô Lâm đã nói sẽ ra tay với Giang Thị.”

Lâm Minh Kiều cũng cười nhạo nói: “Anh có ghi âm lời tôi nói không.”

“Cô. . . .” Giang Bồi Viễn nhíu mày, anh ta nhìn chằm chằm Lâm Minh Kiều thấy khuôn mặt xinh đẹp sưng húp thì trái tim cứng đờ, anh ta đã đánh mạnh như thế sao.

“Giang Bồi Viễn, tôi hỏi anh đây là lần thứ mấy anh đánh tôi, ba năm trước anh đánh tôi, ba năm sau lại đánh tôi.” Lâm Minh Kiều nhàn nhạt nói: “Có phải anh cảm thấy tôi rất dễ bắt nạt đúng không.”

“Má nó, đây không phải là lần đầu tiên anh ta đánh cô sao, sao cô không nói sớm.” Tống Dung Đức hung dữ nói: “Tôi biết sớm thì đã đánh nặng hơn rồi.”

Lâm Minh Kiều giật mình nhìn về phía Tống Dung Đức.

Khuôn mặt tuấn tú đầy tức giận làm cho cô có chút không quen.

Dù sao hai người luôn không đội trời chung.

Tống Quân Nguyệt cũng híp híp mắt lại, mặc dù Giang Bồi Viễn bị đánh bầm dập, nhưng không khó nhận ra anh ta rất tuấn tú, một người đàn ông như vậy lại đánh phụ nữ nhiều lần.

Huống chi Lâm Minh Kiều còn mang thai, nếu cô xảy ra chuyện gì thì đứa bé cũng ảnh hưởng.

Tống Quân Nguyệt thấp giọng nói: “Anh rất can đảm, dám đánh người của nhà họ Tống.”

Giang Bồi Viễn run lên, mặc dù sắc mặt của người phụ nữ này rất nhàn nhạt, nhưng không khí xung quanh lại lạnh xuống, hiện tại anh ta rét run, cũng hối hận không thôi: “Tống đại tiểu thư, tôi xin lỗi, tôi quá xúc động. . . .”

“Anh đánh người nhà họ Tống lại chỉ nói xin lỗi vì quá xúc động thì có thể cho qua à.” Tống Quân Nguyệt nhếch lông mày lên.

“Nhưng cậu Tống cũng đánh tôi thành thế này. . . .”

Tống Quân Nguyệt cười cười, nụ cười lạnh như băng: “Không ngờ có ngày một người bên ngoài cũng có thể bắt nạt người nhà họ Tống.”

Giang Bồi Viễn chảy mồ hôi lạnh, Tân Giai Linh lập tức đứng ra nói: “Mọi chuyện bắt nguồn từ tôi, Tống đại tiểu thư, nếu phải trừng phạt thì hãy trừng phạt tôi.”

“Tân Giai Linh. . . .” Giang Bồi Viễn mở to mắt.

Tân Giai Linh rưng rưng nói: “Anh đừng nói nữa, hôm nay em là người sai, em không biết tự lượng sức mình.”

Giang Bồi Viễn nắm chặt tay lại, có phải anh ta cũng không biết tự lượng sức mình đúng không.

Lâm Minh Kiều lạnh lùng nhìn bọn họ kẻ xướng người hoạ thì không hề đồng cảm mà chỉ buồn nôn.

Tống Quân Nguyệt nhìn Tân Giai Linh, cười như không cười: “Cô muốn diễn tiết mục tình sâu như biển thì cũng phải xem xét tình huống, một số tình huống, cô sẽ phải trả giá rất lớn.”

Tân Giai Linh ngẩn người.

“Cô họ Tân đúng không, tôi sẽ nhớ kỹ.” Tống Quân Nguyệt liếc Tống Dung Đức và Lâm Minh Kiều một chút: “Đi thôi.”

“Dạ.”

Lâm Minh Kiều gật đầu, rời đi cùng Tống Dung Đức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK