Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhạc Hạ Thu thấy Tống Dung Đức ngây người nhìn Lâm Minh Kiều thì trong lòng đau nhói, cô ta biết hiện tại mình rất khó coi, cô ta kém xa Lâm Minh Kiều, cô ta nắm chặt tay lại tủi thân nói: “Minh Kiều, có phải cô cố tình đụng tôi đúng không, tôi đã như vậy, tại sao cô vẫn không thể bỏ qua cho tôi.”

Lâm Minh Kiều đầy kinh ngạc, cô cảm giác hôm nay mình đi ra ngoài không xem lịch: “Cô có bệnh à, lúc nãy tôi không thấy cô.”

Nhạc Hạ Thu run lên, nước mắt rơi xuống: “Tôi có bệnh cũng do cô ban tặng, hiện tại cả người tôi đầy bệnh tật.”

“Mặc kệ các người.”

Lâm Minh Kiều thấy người xung quanh nhìn qua thì muốn rời đi.

“Đứng lại.” Tống Dung Đức kéo cô lại, anh ta dùng sức kéo cô đến bên cạnh.

Tống Dung Đức ngửi thấy mùi thơm quen thuộc trên người Lâm Minh Kiều thì hoảng hốt mấy giây, thậm chí quên mất lời muốn nói.

Đến khi Lâm Minh Kiều đẩy anh ta ra, vẻ mặt chán ghét nhìn anh ta, trong lòng của anh ta đau đớn, bực bội nói: “Cô xin lỗi Hạ Thu đi.”

“Xin lỗi, được chưa, tôi có thể đi được rồi chứ.”

Lâm Minh Kiều không muốn dây dưa với bọn họ, một câu xin lỗi không là gì cả, dù sao vừa rồi cô nhìn điện thoại mà không nhìn đường, đụng vào người khác thì cũng nên xin lỗi.

“Cô không hề thật lòng.” Tống Dung Đức thấy cô muốn nhanh chóng rời đi thì buồn bực gây chuyện.

Lâm Minh Kiều tức giận: “Vậy anh muốn tôi làm thế nào, có cần tôi quỳ xuống xin lỗi cô ta hay không.”

Tống Dung Đức cười lạnh: “Nếu không bởi vì cô thì Nhạc Hạ sẽ không ngồi trên xe lăn, thậm chí bây giờ cô ấy đi vệ sinh cũng phải đến nhà vệ sinh cho người tàn tật, tôi nói cho cô biết cô có quỳ xuống cũng vô dụng, không hề đáng giá.”

“Anh Tống, tôi cảnh cáo anh, có mấy lời không nên nói lung tung, tôi có thể kiện anh tội vu khống.” Lâm Minh Kiều tức giận cảnh cáo.

“Cô. . . .”

“Minh Kiều, xảy ra chuyện gì vậy.”

Lúc này, Chu Húc Minh đi tới, ánh mắt nhìn thoáng qua Tống Dung Đức và Nhạc Hạ Thu thì thắc mắc nói.

Tống Dung Đức nhìn thấy người đàn ông xa lạ Chu Húc Minh thì lửa giận trào ra: “Lâm Minh Kiều, hôm nay cô đi hẹn hò với đàn ông già à.”

“Đàn ông già cái gì, anh ta còn trẻ hơn anh đó.” Lâm Minh Kiều cạn lời.

“Cô đúng là lẳng lơ.” Tống Dung Đức mỉa mai nói: “Cô thay đàn ông như thay quần áo, sao vậy, bây giờ cô lại coi trọng mặt hàng này, cô xứng với Đan Nguyệt sao, đêm hôm khuya khoắt cô không ở nhà với con bé lại đi chơi với người đàn ông xấu xí.”

“Đồ thần kinh, người ta là giáo sư vật lý trẻ tuổi, một tế bào não cũng có thể đè bẹp loại người không có đầu óc như anh.” Lâm Minh Kiều tức giận mắng: “Anh không có tư cách xen vào chuyện tôi chăm sóc cho Đan Nguyệt, anh làm cha nhưng từng có trách nhiệm với con gái của mình sao, còn không biết xấu hổ nói tôi, cút đi, tôi nhìn thấy anh thì mất hết khẩu vị.”

“Cô nghĩ tôi muốn nhìn thấy cô à, đồ phụ nữ độc ác.”

Tống Dung Đức cười lạnh nhìn Chu Húc Minh: “Tôi nhắc nhở anh tốt nhất rời xa người phụ nữ một chút, cô ta rất ác độc, anh có thấy cô gái trên xe lăn bên cạnh không, cô ta đã cho người cắt gân tay gân chân còn hủy dung cô ấy đó.”

Chu Húc Minh nhíu mày.

Có mấy người xung quanh chỉ trỏ bàn tán Lâm Minh Kiều, giống như cô rất độc ác vậy.

“Tống Dung Đức, tôi lại nói một lần cuối cùng, anh cảm thấy tôi hại cô ta thì có thể báo cảnh sát, đừng hất nước bẩn lên người tôi.”

Lâm Minh Kiều không muốn ở lại thêm một giây nào nên xoay người rời đi.

Chu Húc Minh vội vàng đuổi theo.

Tống Dung Đức nhìn bóng lưng của hai người thì tức giận, anh ta hận không thể xông tới xé nát tên đàn ông kia.

Nhạc Hạ Thu gọi anh ta hai lần, anh ta mới lấy lại tinh thần, anh ta cúi đầu xuống nhìn thấy Nhạc Hạ Thu rơi nước mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK