Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không được.

Anh không thể để hai người họ đi quá gần, nếu không sẽ phá hỏng kế hoạch của anh.

Nhưng những bức ảnh này anh có thể lợi dụng nó.

Ngay khi anh đang suy nghĩ về điều đó, thì đằng sau đột nhiên có tiếng bước chân.

anh ta vội vàng bước tới chỗ khác.

Tống Nguyên bước nhanh tới, lịch sự chào hỏi, nói: “Thương tổng, đã để ngài đợi lâu.”

“Không có gì, cũng vừa vặn là bàn cờ này cũng mới giải ra.” Thương Dục Thiên chống cằm nhìn nhìn bàn cờ.

Tống Nguyên nhìn một cái liền sửng sốt. “Tuyệt, thật tuyệt, không ngờ Thương tổng cũng biết nhiều về cờ tướng Nguyệt Hàn.”

Thương Dục Thiên lãnh đạm cười, không nói có người đã giúp ông giải ra, “Kỳ thật hôm nay tôi tới là vì chuyện của Triệu gia, dù sao đi nữa thì Tống tổng hiện tại đã có được thứ mình muốn, Triệu gia không thể uy hiếp được ông nữa, hãy nể mặt tôi.”

“Ừm, Thương tiên sinh đã mở lời thì tôi đương nhiên cũng đồng ý, nhưng chuyện này rất lớn, nếu không trừng phạt hai người, tôi sẽ không thể cho mọi người một lời giải thích thích đáng.” Tống Nguyên bất đắc dĩ nói.

Thương Dục Thiên nhíu mày, cuối cùng nói: “Trong trường hợp này, cứ cầm lấy hai cái thế chấp Triệu gia mà làm. Dù sao Triệu gia cũng là vì tôi mà đắc tội Hoắc Anh Tuấn cùng Tống gia.”

Nói xong, ông ấy nhìn Tống Nguyên một cái đầy ẩn ý, ​​”Ngược lại là Tống Gia các người và Hoắc Anh Tuấn rất thân thiết.”

Tống Nguyên nghe vậy cũng hiểu ra được, thân phận của người trước mắt thật sự không thể đắc tội, nếu làm không cẩn thận có thể làm cho Nguyệt Hàn thụt lùi mấy chục năm so với quốc tế. “Thương tiên sinh, tuy rằng tôi không biết giữa ngài và Hoắc Anh Tuấn có ân oán gì, nhưng ngài cũng đã thấy Hoắc Anh Tuấn không phải người bình thường, Triệu gia nằm trong tay anh ta, cũng tương tự có thể có tôi trong đó. Nếu Nguyệt Hàn luôn thay đổi tổng thống, đất nước sẽ hỗn loạn, đừng vì chút ân oán cá nhân đó mà làm ảnh hưởng đến cuộc sống của người dân trong cả nước.”

Thương Dục Thiên lạnh nhạt cười “Tống tổng anh đúng là người rất biết thương lượng, được rồi, lần này tôi sẽ không gây áp lực cho anh, nhưng lần sau thì tôi không chắc.”

Ông ấy nói xong liền đứng dậy, “Chẳng qua, tôi không muốn thân phận tôi bị truyền ra ngoài”

Mãi cho đến khi rời đi, Tống Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm.

Chín giờ tối.

Trong biệt thự, Khương Kiều Nhân bưng một ly sữa gõ cửa phòng ngủ chính.

“Mời vào.”

Sau khi Khương Tụng lên tiếng, Khương Kiều Nhân bước vào, “Mẹ, con nghĩ mẹ ăn không ngon, nên con pha cho mẹ một ly sữa.”

“Ừ.” Khương Tụng vừa từ vòi hoa sen đi ra, vò đầu bứt tóc, xoa xoa thái dương.

“Mẹ, mẹ có khó chịu không? Con sẽ mát xa cho mẹ.” Khương Kiều Nhân đặt bình sữa trước mặt, vòng ra phía sau xoa xoa thái dương.

“Có thể là không quen với khí hậu ở đây, khí hậu ở Kinh Đô có chút nóng khô nên khi đến đây, mẹ luôn cảm thấy ăn không ngon miệng lắm.” Khương Tụng nhấp một ngụm sữa, bà không biết tại sao dạo này tâm trạng bà không tốt, dễ nổi nóng.

“Khí hậu ở đây không thoải mái như ở vịnh Niah, bên đó tất cả các mùa đều luôn có cảm giác như mùa xuân.” Khương Kiều Nhân nhìn thấy bà uống sữa, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Đương nhiên cô hiểu tại sao Khương Tụng lại như vậy, mỗi đêm cô đều bỏ thuốc vào sữa cho Khương Tụng uống, từ từ sau này Khương Tụng sẽ càng dễ bị kích động hơn, cô lo lắng vì sợ Thương Dục Thiên và Thương Mỗ trở nên nghi ngờ.

Nhưng nếu giảm liều lượng, e rằng Khương Tụng sẽ nhanh chóng khôi phục được trí nhớ.

“Mẹ, sao mẹ không về vịnh Niah sớm.” Khương Kiều Nhân vẻ mặt quan tâm nói.

“Thù của bà nội con chưa báo, mẹ làm sao có thể rời khỏi đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK