Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm đó sau khi cô quay phim xong, Triệu Hồng đích thân tới đón cô tan sở, “Cô và Quý Tổng xảy ra chuyện gì, nghe nói mấy ngày trước cô đến bệnh viện tìm Quý Tổng?”

“Chuyện đó các người đều biết.” Nguyễn Nhan bắt đầu tẩy trang sau khi lên xe, bản thân cũng không thích trang điểm quá đậm.

Triệu Hồng ánh mắt phức tạp nhìn cô, “Có phóng viên chụp được, nhưng là bị trấn áp, cô đi gặp Quý Tử Uyên vì chuyện của Thang Nhược Lan sao.”

Nguyễn Nhan sắc mặt lạnh lùng im lặng.

“Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô.” Triệu Hồng thở dài, “Nhưng Quý tổng là người như vậy, anh ấy muốn nâng đỡ ai, chúng ta không thể làm gì được, chỉ cần đừng đắc tội anh ấy. Cô xem năm đó Thang Nhược Lan đã đắc tội anh ấy như thế nào, ỷ lại là Quý Tổng sẽ cưới cô ấy, cô ấy càng muốn quản nhiều hơn nữa, không ngờ đã chọc giận Quý tổng. Quý Tổng vốn luôn thích phụ nữ ngoan ngoãn, thật ra cô chỉ cần nghe theo anh ấy, sau này khi rời đi anh ấy sẽ không để cho cô thiệt thòi.”

Nguyễn Nhan vẫn im lặng.

Triệu Hồng nói: “Nhìn những người phụ nữ trước đây của anh ấy, Đường Lưu Luyến, bọn họ chia tay nhưng chỉ cần cô ấy ở bên Quý Tổng, trong làng giải trí cũng thuận buồm xuôi gió, hai năm trước Đường Diệc Soái cũng giành được cúp nữ diễn viên.”

“Chị Hồng, đừng nói nữa, tôi càng nghe càng thấy ghê tởm.” Nguyễn Nhan lạnh lùng nói, “Mọi người trong công ty bây giờ đều so sánh tôi với Thang Nhược Lan, cô là người đại diện của tôi, lẽ ra phải nghe nhiều lời chế giễu chứ. Tôi gặp Quý Tử Uyên đòi tiền nhưng không có tiền, muốn tôn nghiêm cũng không có tôn nghiêm, anh ta đã từng cho tôi lợi ích thiết thực nào chưa. Với lại tài nguyên hiện tại cũng là do bản thân tôi có được và năng lực diễn xuất hết mình, chẳng qua là bị công ty chèn ép, ban đêm còn bị Quý Tử Uyên bóc lột, anh ta coi tôi là người thế thân sao?”

Triệu Hồng thở dài, cô ấy hiểu rõ tâm trạng của Nguyễn Nhan hơn ai hết, giống như việc cô ấy bị quản lý Thái Mạn Lâm của Thang Nhược Lan cười nhạo, đơn giản là giễu cợt Nguyễn Nhan không biết lượng sức, đưa đến cửa cũng không bằng Thang Nhược Lan.

Nhưng cô ấy có thể làm gì.

Trong làng giải trí, Quý Tử Uyên cũng giống như Hoàng đế.

“Chị Hồng, cứ như vậy đi, Quý Tử Uyên đang cố hết sức chống đỡ Thang Nhược Lan, hẳn là sẽ đi tìm cô ta. Không phải đều là phụ nữ sao, không phải chỉ là giải quyết nhu cầu sao, tôi đi ra ngoài tuỳ tiện tìm một người mạnh mẽ và quyền thế bán thân còn được nhiều lợi ích hơn là Quý Tử Uyên.”

Đây là những lời thật lòng của Nguyễn Nhan.

Quý Tử Uyên quá coi trọng bản thân, đó là điều mà những người phụ nữ đó đã quá quen thuộc.

Triệu Hồng không biết nên cười hay nên khóc, nhưng cô cũng đồng ý với lời nói của Nguyễn Nhan, nếu Quý Tử Uyên không đến với Nguyễn Nhan, Nguyễn Nhan không giống Thang Nhược Lan, cô ấy rất có bản lĩnh.

Cô ấy đi theo Quý Tử Uyên, không được lợi gì, còn khiến người đại diện lo lắng bị tai tiếng.

Chủ nhật hôm sau, Khương Tuyết Nhu và Lâm Minh Kiều rủ cô đi mua sắm sau khi tan sở.

Ba người đi mua sắm mệt mỏi, ngồi trong quán nghỉ ngơi gọi vài ly trà sữa, trong quán trà sữa phát ra bài hát “The Sound of Heaven”, nghe thấy tiếng hát quen thuộc, Lâm Minh Kiều cảm thấy không tốt, “Cái gì, đó không phải là giọng hát của Thang Nhược Lan sao, cô ta bước ra nhảy nhót, không có bị phong sát nữa sao.”

Khương Tuyết Nhu liếc nhìn cô một cái, “Hôm qua ở nhà xem tivi, phát hiện cô ta đang tham gia Chương trình “Giọng ải giọng ai” cũng là khách mời, cô ta hát mấy bài hát cũ, ban đêm tạo nên cuộc tìm kiếm nóng bỏng, có rất nhiều nick ảo đang ca ngợi cô ta trên đó.”

“Thật là không biết xấu hổ, với cái giọng hát chết tiệt kia, không bằng được một nửa Tuyết Nhu.”

Lâm Minh Kiều không có một chút nào coi trọng Thang Nhược Lan, “Nhưng mà cô ta sẽ trở lại sao?”

Cả hai nhìn Nguyễn Nhan ngay lập tức.

Nguyễn Nhan đặt cốc trà sữa xuống, ôn tồn nói: “Hiện tại Quý Tử Uyên đang bỏ tiền ra sức nâng đỡ.”

“Não Quý Tử Uyên bị úng sao?” Lâm Minh Kiều chưa bao giờ ghét Quý Tử Uyên như bây giờ, “Anh ta đối với loại người đó gu thật là mặn.”

“Còn phải có những nguyên nhân khác.” Nguyễn Nhan nhẹ giọng nói, “Quý Tử Uyên là người máu lạnh, không thể làm chuyện vô ích mà không được lợi gì.”

“Mà này, tớ nghĩ chuyện Thang Nhược Lan đột nhiên nổi đình nổi đám có liên quan đến Quý Tử Uyên.” Khương Tuyết Nhu nói, “Có muốn tớ điều tra không.”

Nguyễn Nhan trong lòng có chút ấm áp, “Không cần, chỉ là một số người và chuyện không quan trọng.”

Lâm Minh Kiều vẻ mặt hâm mộ, “Nguyễn Nhan, tôi thật hâm mộ cô, cô nghĩ thoáng như vậy, nếu là tôi, có thể tôi tức giận chết mất.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK