Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc nhanh hơn 300 chương ở nhóm kín TẠI ĐÂY

***

Giọng nói quen thuộc từ bên trong vang lên khiến anh gần như mất tự chủ.

Nhưng anh biết mình đã hoàn toàn không có đủ tư cách, “Minh Kiều, tôi vừa nhìn thấy Tân Giai Linh tiến vào một hội quán cao cấp. Không lâu sau có một người phụ nữ dáng dấp rất giống Khương Kiều Nhân cũng bước vào, sau đó hình như Thang Nhược Lan cũng tới.”

“Thang Nhược Lan?” Lâm Minh Kiều sửng sốt.

“Tôi không rõ.” Giang Bồi Viễn ngập ngừng nói, “Có vẻ giống cô ấy, cô ấy đội mũ và đeo kính râm.”

“Nói không chừng có thể là cô ấy, trước đây cô ấy thân thiết với Khương Kiều Nhân.” Lâm Minh Kiều nghiến răng nghiến lợi, thông tin mà Giang Bồi Viễn mang tới cho cô là ngoài ý muốn.

Mới trò chuyện với anh ấy xong, không ngờ là chiều tối đã mang đến cho cô tin tức tốt.

Cô thậm chí không ngờ rằng Giang Bồi Viễn sẽ theo dõi Tân Giai Linh.

“Tân Giai Linh… có biết không?” Cô đột nhiên trầm giọng hỏi.

“Tôi đã… bí mật theo dõi cô ấy, có lẽ suy đoán của em là đúng.” Giang Bồi Viễn vô cùng ảo não nói, “Minh Kiều, bốn năm trước, thật xin lỗi, lúc đó tôi không nên làm vậy.”

“Mọi chuyện đã qua rồi, quên đi, lần này anh có lòng giúp tôi, tôi đã rất cảm động, Bồi Viễn, cảm ơn anh.” Lâm Minh Kiều vừa dứt lời, sau lưng đột nhiên có tiếng la hét của Tống Dung Đức.

“Lâm Minh Kiều, em đang nói chuyện với ai vậy?”

“Tôi tắt máy trước, dù sao lần này tôi thật lòng cảm ơn anh rất nhiều.”

Lâm Minh Kiều vội vàng cúp máy.

Giang Bồi Viễn cũng nghe thấy giọng Tống Dung Đức, có vẻ rất cáu kỉnh, hơn nữa giọng nói của Lâm Minh Kiều rất lúng túng khiến anh cảm thấy Lâm Minh Kiều ở Tống gia không tốt lắm, thậm chí là luôn thận trọng.

Càng nghĩ về điều đó, anh càng hối hận.

Nếu như ngay từ đầu không có chia tay thì tốt biết bao nhiêu, cô ấy sẽ không lấy một người đàn ông không yêu cô ấy.

Trong biệt thự.

Lâm Minh Kiều để điện thoại xuống, nhìn Tống Dung Đức mặc tạp dề, nhướng mày, “Phải nấu đồ ăn cho ngon nha.”

“Lâm Minh Kiều, cô còn mặt mũi nói tôi phải nấu cho ngon sao.”

Tống Dung Đức giống như một ông chồng ghen tuông, “Tôi vào bếp nấu cơm cho cô, nhưng cô lại trốn ra ban công gọi điện cho tình cũ. Đừng tưởng rằng tôi không nghe thấy là cô nói với Bồi Viễn rất nhẹ nhàng, nhã nhặn như vậy. Cô đừng quên lúc trước anh ta đã đánh cô như thế nào, làm người cũng đừng hạ thấp bản thân mình quá. ”

“Không phải tôi đã nói hết mọi chuyện sáng nay với anh rồi sao, tôi là bất đắc dĩ phải lấy một số thông tin nội bộ từ anh ta.” Lâm Minh Kiều tức giận nói.

“Em cho rằng anh ta là óc heo sao? Lúc trước em đối phó với anh ta, làm sao anh ta có thể giúp em?” Tống Dung Đức la mắng.

Lâm Minh Kiều cười tủm tỉm, “Vậy thì anh thật sự không hiểu rõ đàn ông, anh ta đã nói cho tôi một thông tin quan trọng.”

Tống Dung Đức sửng sốt, lập tức cả khuôn mặt tối sầm lại, “Sao anh ta lại đột nhiên nói cho cô thông tin này? Mà này, tôi nghe nói hôm nay cô đi ra ngoài, Lâm Minh Kiều, cô không nên đi tìm người tình cũ. Cô đã làm gì, cô thân thiết, em ôm hắn và nói những lời mập mờ để anh ta nghĩ là cô vẫn còn tình cảm và không thể buông bỏ anh ta được, đúng không?”

“Anh đừng nghĩ đến những chuyện bẩn thỉu như vậy.” Lâm Minh Kiều liếc nhìn anh. “Chỉ là nói chuyện tâm sự mà thôi.”

“Nói chuyện?” Tống Dung Đức suýt nữa nôn ra một ngụm máu, “Cô là vợ của tôi, còn có lòng tham chạy đến tìm người yêu cũ, có biết xấu hổ không. Hơn nữa cô đừng tưởng là tôi không nghe thấy, cô với anh ta nói chuyện ngọt ngào muốn chết.”

“Không có cách nào khác, nếu tôi không làm như vậy, thì làm sao có thể khiến anh ta cảm thấy áy náy và tự nguyện giúp tôi.”

“Lâm Minh Kiều.” Tống Dung Đức tức giận nghiến răng nghiến lợi, “Tôi cảnh cáo cô, đây là lần cuối cùng, tôi không muốn nhìn thấy cô liên hệ với người đàn ông kia, tôi còn chưa chết.”

“Sao anh lại kích động như vậy,” Lâm Minh Kiều cong môi, “anh sẽ không ghen chứ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK