Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Minh Kiều cười nói, “Cậu có Thương Gia làm hậu thuẫn, sau này tớ có chị dâu làm hậu thuẫn, nếu Tống Thanh Duệ dám bắt nạt tớ, tớ sẽ cho chị dâu dạy dỗ anh ấy.”

“Thật không ngờ.” Khương Tuyết Nhu mất một lúc lâu mới tiêu hóa được thông tin, “Nhưng anh trai cậu quả nhiên là một người tốt, Tống Quân Nguyệt có mắt nhìn thật tốt.”

“Anh ấy là một người đàn ông tốt. Khi tớ nói tớ giới thiệu anh trai với cậu, cậu không thích.” Lâm Minh Kiều khịt mũi.

“Anh trai cậu xem tớ như là em gái.” Khương Tuyết Nhu bất lực giang hai tay, “Đúng rồi, cậu có cần tớ nói chuyện phiếm với chị dâu tương lai không, đã vô số lần cậu tâm sự về anh trai cậu cho tớ nghe rồi.”

“Em sai rồi, chị Khương.”

Lâm Minh Kiều nằm trên bàn làm việc, suýt chút nữa đã khóc.

“Chị Khương?” Khương Tuyết Nhu nắm lấy lỗ tai của cô, “Chúng ta cùng tuổi, cậu còn có mặt mũi gọi tớ như vậy, chị Lâm.”

Chị Lâm và chị Khương có vẻ hờ hững.

Lâm Minh Kiều quyết định sẽ không cùng Khương Tuyết Nhu làm tổn thương nhau, “Chuyện quá khứ cứ để gió cuốn đi, Tuyết Nhu, cậu đừng nói lung tung.”

“Sợ chị dâu mới như vậy sao?” Khương Tuyết Nhu buồn cười.

“Không, tớ sợ anh trai,” Lâm Minh Kiều thở dài, “Cậu đừng nhìn anh tớ bình thường gương mặt lạnh lùng, nhưng lúc đối mặt chị Quân Nguyệt, hận không thể đem nắm người vào trong lòng bàn tay, nếu chia rẽ tình cảm hai người bọn họ thì có thể tớ sẽ bị anh trai đuổi ra khỏi nhà.”

Không có gì ngạc nhiên khi Khương Tuyết Nhu là người giống như Lâm Minh Sâm, tuy rằng thường ngày không quan tâm đến chuyện nam nữ, luôn trong sạch, một khi đã yêu một người như vậy thì sẽ rất chân thành.

“Vậy tớ phải chuẩn bị quà cho anh trai cậu.”

Nụ cười trên mặt Khương Tuyết Nhu chậm rãi phai nhạt, “Chẳng qua, ngày xử tử Nhạc Hạ Thu đã quyết định rồi, cũng là tháng sau, mùng ba.”

“A, cô ta còn chưa chết.” Lâm Minh Kiều sững sờ, “Tớ vẫn luôn cho rằng cô ta đã chết.”

“Từ lúc bị tuyên án tử hình đến lúc bị xử tử sẽ mất một khoảng thời gian, Nhạc Hạ Thu là quá nhanh rồi.” Khương Tuyết Nhu nói không nên lời.

“Ồ, tớ tưởng cô ta đã chết.”

Lâm Minh Kiều thực sự không quan tâm lắm đến người này.

Sau tất cả, hiện tại cô ấy đang rất hạnh phúc.

Thậm chí, anh trai cô sắp kết hôn, cô cho rằng Lâm gia cũng là gia đình may mắn.

Khương Tuyết Nhu không còn nhìn thấy vẻ buồn bã năm xưa trên gương mặt cô.

Cô ấy cười và vẫn ổn.

Tôi chỉ hy vọng … Nguyễn Nhan có thể lạc quan như Lâm Minh Kiều, mặc dù, cô thật sự không hiểu Nguyễn Nhan tuổi còn trẻ, tại sao ánh mắt cô ấy lại không khỏi lộ ra vẻ buồn bã nặng nề sau quãng thời gian tươi đẹp như vậy.

Nhà tù.

Nhạc Hạ Thu bị nhốt ở phòng trong cùng.

Khi cô ấy đến, cô ấy khóc lóc, ầm ĩ, thậm chí là gục ngã, tuyệt vọng và hối hận.

Nếu có thể làm lại tất cả, lúc đó cô sẽ không bao giờ cố gắng đến gần Hoắc Anh Tuấn nữa, cũng không ngày càng trở nên tham lam, độc ác nếu không tiếp xúc với ba người đàn ông trên cao ở Kinh Đô.

Cô ấy bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi bởi cái chết được đếm ngược, chỉ trong vài tháng, cô ấy đã bị tra tấn về cả tinh thần, cả người gầy như da bọc xương, thậm chí tóc còn rụng với số lượng lớn và trông cô ấy còn già hơn người phụ nữ năm mươi tuổi.

“Nhạc Hạ Thu, có người tới gặp cô.”

Đột nhiên có người mở cửa và cô được đưa ra ngoài.

Cho đến khi bước vào phòng tiếp tân, qua ô cửa kính đặc biệt, Nhạc Hạ Thu có thể nhìn rõ người đàn ông bên ngoài, áo sơ mi trắng và quần tây đen, dáng người thanh mảnh, quý phái, trên sống mũi cao thẳng có đeo một cặp kính gọng vàng, liếc mắt nhìn khi nhìn kỹ anh ấy thật đẹp trai, khóe môi của người đàn ông này nhàn nhạt mà mỏng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK