Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dường như biết anh ta sẽ làm những gì.

Theo bản năng thì nghĩ muốn đá anh nhưng cơn đau đớn và xấu hổ đấu tranh một hồi thì cơn đau vẫn chiếm ưu thế.

Cuối cùng, liền thuận theo anh, nhưng trái tim thì dao động mạnh, thân thể cũng khác thường.

Tống Dung Đức khẽ ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn lông mi run lên bần bật.

Cô ấy tỉnh rồi sao?

Tỉnh dậy nhưng không đẩy mình ra?

Trong đầu anh nảy sinh ra một ý nghĩ, một ý nghĩ mà trong đầu Tống Dung Đức chưa từng có nghĩ đến.

Anh hít một hơi thật sâu, rướn người và hôn lên môi cô.

Tim Lâm Minh Kiều đập thình thịch.

Ý gì đây?

Anh chàng này lợi dụng lúc cô đang ngủ say mà hôn.

Cô phải làm sao bây giờ, thức dậy hay vẫn tiếp tục giả vờ ngủ.

Thấy anh tiến một tấc lại muốn một thước, Lâm Minh Kiều đành bất lực mở mắt ra, cô giả vờ thức giấc nghiến răng nghiến lợi đánh anh, “Tống Dung Đức, nửa đêm rồi anh phát điên rồi sao.”

“Bà xã, đừng cãi nhau.” Tống Dung Đức nắm lấy hai cổ tay cô, mũi anh đờ đẫn, “Tôi biết em chưa ngủ, vừa rồi em còn thức…”

“Bùm”

Lâm Minh Kiều chỉ cảm thấy đại não bùng nổ vì xấu hổ.

“Tôi không có, tôi không biết anh đang nói cái gì.”

“Nói một đằng làm một nẻo,” Tống Dung Đức nhìn thấy cô bị nói trúng tim đen mà còn cố hết sức phủ nhận, trong lòng không khỏi ngứa ngáy, “Em không thể lợi dụng tôi xong liền đẩy tôi ra, tôi muốn được bù đắp.”

“Bỏ…”

Bờ môi Lâm Minh Kiều một lần nữa bị chặn lại.

Sau khi Tống Dung Đức yếu ớt hôn cô, anh thì thầm: “Đừng đánh thức Nguyệt Nguyệt, tôi vất vả lắm mới dỗ con bé ngủ.”

Lâm Minh Kiều liếc nhìn Nguyệt Nguyệt ngọt ngào đang ngủ say bên cạnh, trong lòng đột nhiên không dám thở mạnh.

Chỉ là một khi bị uy hiếp nếu mà nhượng bộ thì có người sẽ tiến được một tấc lại muốn tiến một bước.

Ngày hôm sau.

Cô bị đánh thức bởi tiếng khóc của một đứa trẻ.

Trong phòng ngủ, cô ấy là người duy nhất.

Lâm Minh Kiều nhanh chóng bế Nguyệt Nguyệt lên, nhưng vừa nhìn thấy trên người mình có vết loang lổ, liền muốn chui xuống giường.

Tống Dung Đức chết tiệt.

Dù đêm qua cả hai không đi được bước cuối cùng, nhưng cô đã chạm vào tất cả những nơi mà cô không nên chạm vào.

Mà chết tiệt, cô ấy thậm chí còn có cảm giác …

Ah, ah, không thể nghĩ về nó nữa, đầu óc cô ấy sẽ nổ tung nếu cô ấy nghĩ về chuyện đó một lần nữa.

Sau khi rửa mặt xong, cô liền thay một chiếc áo len cổ cao.

Lúc cô đi ra, Tống Dung Đức đã chơi với Nguyệt Nguyệt rồi, ngẩng đầu nhìn thấy cổ bị cô quấn chặt, trong lòng lóe lên vẻ tự mãn.

“Bà xã, trông em thật tuyệt trong chiếc áo len cổ lọ này.”

Lâm Minh Kiều xấu hổ trừng mắt nhìn anh, mặc kệ anh mà đi thẳng xuống lầu.

Trong nhà ăn, người trông trẻ chỉ vào bữa sáng trên bàn rồi cười nói: “Cái này do đích thân Tống Thiếu dậy sớm chuẩn bị.”

Bữa sáng trên bàn thực ra không ngon bằng lúc cô còn trong tháng, chỉ có sữa đậu nành, khoai tím, cà rốt, trứng luộc, gà viên.

Lúc bình thường thì Lâm Minh Kiều sẽ không nói gì, nhưng nghĩ đến việc tối hôm qua bị anh ấy giày vò, ngủ không được lâu, trong lòng lại có chút khó chịu không thể giải thích được.

“Chỉ có vậy thôi sao?” Lâm Minh Kiều cố ý vểnh mặt lên, “Tôi nhìn cũng không có cảm giác ngon miệng, tôi muốn ăn mì.”

“Em không định giảm cân sao?” Tống Dung Đức ngắt lời cô.

“Ý của anh là, tôi hiện tại rất béo sao?” Lâm Minh Kiều lập tức bị chọc vào vết thương. “Này, tôi biết ngay mà, anh bên ngoài không dám chê tôi béo nhưng trong lòng thì lại cho rằng tôi béo, đàn ông các anh đều là kẻ lừa đảo.”

Tống Dung Đức bị chỉ trích, mặt mũi tỏ vẻ sự vô tội, anh thật sự cảm thấy phụ nữ thật là vô lý. “Là lúc khi ăn sáng ở Lâm gia, ngày nào em cũng than phiền nấu quá nhiều dầu mỡ nên không giảm cân được. Buổi sáng tôi mới tra ra thực đơn và làm những thứ này cho em, mặc dù hương vị không được đậm đà nhưng chúng đều rất bổ dưỡng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK