Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc nhanh hơn 200 chương ở nhóm kín TẠI ĐÂY

Các bạn vào group facebook để nhảy hố nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Đến ngày thứ hai, cô nói muốn đi xem Hoắc Anh Tuấn lên tòa, Lâm Minh Kiều nghe vậy thì xem thường: “Không phải Nhạc Hạ Thu chiếm ưu thế trong phiên tòa đầu tiên, lần này Hoắc Anh Tuấn sẽ thua kiện, cậu qua đó để chuẩn bị an ủi anh ta à.”

“Không có, lần này anh ấy khẳng định sẽ thắng.” Khương Tuyết Nhu nhanh chóng lấp miệng quạ đen của cô ấy.

“Chậc chậc, hai người còn chưa phục hôn, cậu đã tin tưởng người ta rồi.”

“Không phải, có nguyên nhân nhưng bây giờ không thể nói cho cậu biết.” Khương Tuyết Nhu không dám tiết lộ quá nhiều.

“Thật sao.” Lâm Minh Kiều vui vẻ: “Vậy tớ cũng muốn đi, tớ muốn đến xem sắc mặt tuyệt vọng của Nhạc Hạ Thu khi mất đi ba trăm nghìn tỷ, ha ha.”

“Được thôi, phụ nữ mang thai đừng lái xe, tớ đến đón cậu.” Khương Tuyết Nhu biết cô ấy rất hận Nhạc Hạ Thu nên đồng ý.

Nhưng nửa tiếng sau, cô lái xe dưới lầu hoa viên Tân Giang, cô chờ hơn mười phút nhưng Lâm Minh Kiều vẫn chưa xuống nên gọi điện thoại: “Cô Kiều, xin hỏi khi nào cậu mới xuống.”

“Đừng nóng vội, tớ vẫn đang uốn tóc.”

Khương Tuyết Nhu im lặng: “Chị à, chúng ta đến tòa án xem phiên tòa chứ không phải đi tham gia tiệc đâu.”

“Tớ biết mà.” Lâm Minh Kiều hừ hừ nói: “Tớ sợ Tống Dung Đức cũng sẽ đến, cậu nghĩ xem Nhạc Hạ Thu là người phụ nữ anh ta yêu nhất, tớ phải ăn mặc lộng lẫy xinh đẹp, không thể bởi vì mang thai mà biến thành dáng vẻ bà thím được, anh ta sẽ xem thường tớ.”

“Cậu nghĩ nhiều rồi, Tống Dung Đức vẫn còn ở trong bệnh viện.”

“Cũng chưa chắc, anh ta vô cùng cố chấp với Nhạc Hạ Thu, được rồi, không nói nữa, tớ cúp đây.”

“Cậu nhanh lên. . . .”

Khương Tuyết Nhu còn chưa nói xong thì tiếng tút tút vang lên.

Cô lại chờ thêm mười phút, cuối cùng Lâm Minh Kiều mới xuất hiện, không thể không nói cách ăn mặc của cô ấy rất thu hút sự chú ý, mái tóc dài được uốn cong, trên khuôn mặt nhỏ nhắn giống như không trang điểm, có vẻ tự nhiên tươi trẻ, môi mỏng bôi son môi đỏ cà chua, cả người tỏa ra hương vị thanh xuân, cảm giác cô ấy không trang điểm, chỉ bôi son thôi.

Lâm Minh Kiều mặc váy jean màu lam, thắt lưng đỏ màu nâu trên eo, đồng thời còn đeo túi xách burberry kiểu mới màu trắng, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn.

Từ lúc cô ấy đi xuống, có rất nhiều đàn ông quay đầu ngắm cô ấy, thậm chí có một chàng trai nhìn quá tập trung mà đụng vào cây.

Khương Tuyết Nhu im lặng nhìn cảnh này đến khi Lâm Minh Kiều mở cửa xe đi lên.

“Dáng vẻ của cậu hoàn toàn không nhìn ra đang mang thai ba tháng.” Khương Tuyết Nhu nói.

“Bụng chưa lớn lắm, nếu bụng lớn thì không còn đẹp nữa.” Lâm Minh Kiều buồn bã thở dài, hất tóc dài: “Sao vậy tớ đẹp lắm à.”

Khương Tuyết Nhu: “. . .”

“Có phải vẻ đẹp của tớ làm cho cậu không nói nên lời đúng không.” Lâm Minh Kiều hoạt bát chớp mắt.

“Không phải, cậu ăn mặc đẹp như thế, chẳng lẽ muốn làm cho Tống Dung Đức hối hận đúng không, nhưng cậu không thích Tống Dung Đức, đừng tỏ vẻ anh ta từng vứt bỏ cậu nên bây giờ muốn làm cho anh ta cảm thấy vô cùng hối hận có được không.” Khương Tuyết Nhu nói.

“Cậu không hiểu đâu, thái độ của anh ta còn xấu xa hơn vứt bỏ tớ.” Lâm Minh Kiều thở phì phì nói: “Tớ vừa nghĩ tới tên ngu ngốc kia ép tớ đi phá thai chỉ vì mấy giọt nước mắt của Nhạc Hạ Thu thì đã nổi giận đùng đùng, nếu tớ thua cậu cũng không sao, nhưng tớ không phục mụ phù thủy độc ác Nhạc Hạ Thu.”

“Trước đó nhà họ Tống hỏi ý kiến của cậu, sao cậu lại ra vẻ hoàn toàn không sao.” Khương Tuyết Nhu không nhịn được hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK