Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy được, khi nào chị ăn cơm xong thì đi xem phim với tôi được không.” Tống Thanh Duệ mong đợi nhìn chăm chú cô: “Tối hôm qua có một bộ phim kinh dị, tôi rất muốn đi xem.”

Anh nói đến bộ phim kinh dị, Lâm Minh Kiều cũng có nghe nói, hình như cũng không tệ lắm, doanh thu bán vé rất cao.

Chẳng qua vào ngày lễ như vậy, cô và Chu Húc Minh cơm nước xong rồi giải tán cũng không quá lễ phép, lỡ người ta có kế hoạch khác thì sao.

“Chị không muốn à? Không muốn thì thôi.” Tống Thanh Duệ thấy cô không trả lời thì thất vọng lại cô đơn thở dài, quay người muốn đi.

“Không có. . . , tôi không hề không muốn, vậy cậu đặt vé trước, tôi ăn cơm xong cũng đã tám giờ.” Lâm Minh Kiều không đành lòng nói.

“Vậy được, tôi sẽ đặt vé tám giờ rưỡi, chị nói địa chỉ ăn cơm cho tôi, tôi sẽ đến đón chị.” Tống Thanh Duệ quay đầu cười lên.

“Được.”

Lâm Minh Kiều gật đầu, sau khi Tống Thanh Duệ rời đi thì cô mới chán nản vỗ trán, cô vừa hẹn Chu Húc Minh ăn cơm vừa lên xe người đàn ông khác, cảm giác mình thật là lăng nhăng.

Nhưng. . . Tống Thanh Duệ là em trai trên danh nghĩa, hai người rất trong sáng.

Cô vừa suy nghĩ vừa đi đến công ty.

Lâm Minh Kiều nhận được mấy món quà của đồng nghiệp, không đắt tiền nhưng lại là tấm lòng của mọi người.

Đến giờ tan làm, dưới lầu công ty có mấy chàng trai đến đón bạn gái, Hoắc Anh Tuấn cũng không ngoại lệ, nhưng anh còn đưa hai bé con đi theo: Hiểu Khê và Hiểu Lãnh.

“Mẹ nuôi, Giáng Sinh vui vẻ, bọn con và cha mẹ sẽ cùng nhau đi ăn cơm Tây.” Hiểu Khê đội mũ Giáng Sinh vui vẻ nói: “Mẹ có muốn đi chung không.”

“Tối nay mẹ nuôi của con có hẹn rồi.” Khương Tuyết Nhu cười tủm tỉm xoa mặt Hiểu Khê, sau đó hỏi Lâm Minh Kiều: “Có người tới đón cậu không, nếu không thì bọn tớ sẽ đưa cậu đi.”

Lâm Minh Kiều lắc đầu, cũng không khách sáo ngồi lên xe.

Cô nói địa chỉ xong thì Hoắc Anh Tuấn lái xe đi.

Trên xe, Hiểu Khê phát biểu ý kiến: “Mẹ nuôi, người hẹn với mẹ không phải là đàn ông, con cảm thấy chú đó không được, không phải đàn ông sẽ phải đến đón mẹ sao, không ga lăng chút nào.”

“Mẹ không cho anh ta đến đón.” Lâm Minh Kiều cười giải thích, bởi vì lần đầu tiên gặp mặt, cô không muốn Chu Húc Minh biết chỗ làm việc của mình.📌📌📌📌📌📌📌

“Mẹ không cho đến thì chú đó không đến sao.” Hiểu Khê hừ hừ: “Mẹ nhìn mẹ con xem, mỗi lần mẹ nói không cho cha đến đón, nhưng cha con vẫn mặt dày đến đó thôi, cha nói phụ nữ là động vật nói một đằng làm một nẻo.”

Lâm Minh Kiều buồn cười: “Hiểu Khê, con biết thật là nhiều, không lẽ con yêu sớm à.”

“Yêu sớm có gì vui chứ, còn không bằng ăn món gì đó.” Hiểu Khê phồng miệng lên, vô cùng đáng yêu, chọc cho mọi người cười to.

Trên đường đi, không khí trong xe rất vui vẻ, ngay cả Hiểu Lãnh lạnh lùng cũng cười tươi.

Lâm Minh Kiều có chút hâm mộ, trước đây không lâu, cô, Đan Nguyệt, Tống Dung Đức từng có bầu không khí gia đình như vậy, chỉ tiếc cũng không được bao lâu, rất ngắn.

Mỗi lần như vậy, trong lòng cô có chút đau đớn, không phải cô không buông được Tống Dung Đức, cô chỉ căm hận anh ta hoàn toàn không có trách nhiệm với con cái.

Sau khi đến nơi, cô vẫy tay tạm biệt với cả nhà Khương Tuyết Nhu, đi đến nhà hàng đối diện đường lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK