Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trách nhiệm là của người khác, đối với anh ấy, đó là điều bắt buộc.

Cặn bã, phải có cổng tò vò.

“Tôi cười rằng vì gần đây tôi bị cô mê hoặc.”

Quý Tử Uyên đem cô ôm vào trong lòng, khuôn mặt tuấn tú khẽ mỉm cười, trong lòng rối rắm, “Nhìn xem, đối với cô, tôi đã không cho Dung Đức có chút mặt mũi nào, cũng không quan tâm đến tình huynh đệ hơn mười năm.”

“Quý Thiếu, anh quá đề cao tôi rồi.” Nguyễn Nhan cúi đầu, nhẹ giọng nói, “Anh chỉ là không muốn tiếp xúc nhiều với Tống Dung Đức, công việc đã rất mệt rồi, nếu như ở bên bạn bè mà luôn cãi nhau, sẽ không vui, nó không thú vị cho lắm.”

“Đối với bản thân, cô không có chút tự tin nào sao?” Quý Tử Uyên môi mỏng in lên, lời nói ôn nhu có thể làm chết người.

Bình thường không ai có thể chống lại được Quý Tử Uyên như vậy, nhưng Nguyễn Nhan biết quá rõ về anh ấy.

“Đúng vậy, bản thân tôi không có tự tin.” Nguyễn Nhan cười nói.

“Không thành vấn đề, tôi sẽ cho cô tự tin.”

Quý Tử Uyên lập tức hôn sâu.

Bãi đậu xe ở tầng dưới.

Tống Dung Đức ngồi trên xe, không nhúc nhích.

Trên ghế phụ, điện thoại di động của anh không ngừng đổ chuông, là Nhạc Hạ Thu.

Anh ấy không muốn nhặt nó lên.

Anh ấy thu mình vào một quả bóng như một đứa trẻ.

Người đàn ông đứng tuổi ba mươi đã có một gia đình hạnh phúc, còn anh ấy thì rõ ràng đã có vợ nhưng dường như chưa có gì.

Quý Tử Uyên chỉ trích rằng anh chỉ biết đổ hết lỗi cho người khác, đúng vậy, anh là người như vậy sao? Lúc trước trách Lâm Minh Kiều ác độc, sau khi biết sự thật, liền trách Lâm Minh Kiều, Quý Tử Uyên giúp Nguyễn Nhan lừa gạt mình, nhưng lại quên mất rằng mình hoàn toàn không tin tưởng Lâm Minh Kiều.

Anh ấy có thể biết sự thật chỉ bằng cách kiểm tra nó kĩ một chút.

Nhưng anh ấy không làm được, anh ấy đạp Lâm Minh Kiều xuống đất, đá mạnh vào người cô, đánh gãy xương sườn khiến cô phải nhập viện.

Anh gọi cô là một người phụ nữ độc địa, gọi cô là người phụ nữ xấu xa nhất trên thế giới, và anh nói rằng điều cuối cùng anh hối hận là đã cưới cô.

Nghĩ lại tất cả những điều đó, Tống Dung Đức đau lòng rơi nước mắt.( đáng đời, nhưng anh đã quay vào ô mất lượt)

Anh là kẻ cặn bã, anh đạo đức giả và không thẳng thắn.

Anh từ trước đến nay cảm thấy Quý Tử Uyên thật ngốc, nhưng bây giờ người ngốc nghếch kia cười nhạo anh vẫn bày ra một cái cổng tò vò.

Đúng vậy, anh ấy không nghĩ mình là đồ cặn bã, lên giường Nhạc Hạ Thu, khiến Nhạc Hạ Thu mang thai, anh vẫn thề thốt trước mặt gia đình rằng anh và Nhạc Hạ Thu không có gì, hơn nữa ở trước mặt Lâm Minh Kiều, anh hứa sẽ chỉ thích mình cô ấy.

Kết quả thì sao.

Anh ấy đã vạch mặt Lâm Minh Kiều, kết hôn với Nhạc Hạ Thu, cho cô ấy có một đám cưới tuyệt vời nhất, ném mặt mũi của cô xuống dưới chân.

Anh ấy là một tên khốn nạn, đồ súc sinh.

Tống Dung Đức đột nhiên tìm Lâm Minh Kiều gọi điện thoại.

Nhưng anh không nghe thấy giọng nói của Lâm Minh Kiều như mong muốn, mà là tiếng Tống Thanh Duệ, ” Anh Dung Đức, có chuyện gì vậy?”

“Tống Thanh Duệ, khuya rồi, sao anh vẫn còn ở bên Lâm Minh Kiều?” Trái tim Tống Dung Đức như bị cơn đau thắt lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK