Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Dung Đức sửng sốt, sau đó gương mặt biến sắc.

“Tống Đường.” Tống Quân Nguyệt chậm rãi nói ra hai chữ này, “ Em tưởng chỉ có em mới ra lệnh cho người của Tống Đường, người của Tống Đường chỉ nghe lệnh của em mà thôi. Em nghĩ rằng em đã khống chế được Tống Đường. Là tôi đã để cho bọn họ nghe theo lệnh của em… Ông nội, cha, đều cho rằng Tống gia phụ thuộc vào bọn họ nhưng kỳ thật không phải vậy, tôi chỉ là nghe lời và tôn trọng bọn họ thôi.”

Tống Dung Đức toàn thân run lên.

Anh ấy đột nhiên nhớ tới Tần quản lý đã phản bội anh.

Anh tưởng rằng mình có thể nắm quyền mọi thứ, nhưng hoàn toàn không phải vậy.

“Diệp đường chủ, là của người của chị sao?” Anh khó chịu nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Nếu không phải là chị thì ảnh ra vào căn hộ, cũng như ảnh chụp bằng chứng Nhạc Hạ Thu sảy thai đều là từ đâu ra.”

Tống Quân Nguyệt bất lực giễu cợt nhìn anh. “Dung Đức, tôi thừa nhận em rất thông minh, nhưng lúc em còn chơi trong vũng bùn, tôi đã bày mưu tính kế rồi. Đây chính là khoảng cách giữa chúng ta.”

“Đừng nói nữa.” Tống Dung Đức rống lên, hai mắt đỏ hoe, “Ông nội không bao giờ cho chị tiếp xúc với người của Tống Đường, chị làm thế nào để người của Tống Đường nghe lời chị.

“Từ nhỏ tôi đã biết Tống Đường là con dao sắc bén của Tống gia, con dao tốt như vậy, làm sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ. Diệp đường chủ, chính là tôi đã bỏ ra hơn mười năm mài giũa cho em con dao tốt,” em thích không?”

Tống Quân Nguyệt nhẹ nhàng đứng bên một chậu hoa trước cửa sổ, cô xé một cánh hoa rồi bóp thành nước.

“Mười năm trước?” Tống Dung Đức kinh ngạc. Vậy có nghĩa là Tống Quân Nguyệt đã lên kế hoạch từ mười năm trước. “Chị đã muốn thâu tóm tập đoàn Tống thị từ lâu. Cả nhà chúng ta đều tin chị, giờ thì chị mới để lộ ra bộ mặt thật của mình.”

“Em sai rồi. Tôi trước đây làm vậy chỉ để bảo vệ bản thân. Con người ai cũng sẽ trưởng thành. Ai biết được trong tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.”

Tống Quân Nguyệt lắc đầu, “Em có biết chuyện cây đèn thần không? Nhiều năm qua, tôi đã vì tập đoàn Tống thị đã hoàn thành bao nhiêu nguyện vọng? Các người xem tôi như cây đèn thần, nhưng bên trong thần đèn là một con quỷ, nếu sau này tôi không thể làm gì được cho mọi người nữa thì tôi sẽ bị mọi người vứt bỏ.”

Nói xong, cô lấy khăn giấy lau nước hoa trên ngón tay, “Dung Đức, đừng giãy giụa nữa, em thua rồi, cho dù cha và ông của em có ra mặt thì cũng vô dụng. Tống Gia như ngày hôm nay dựa vào cái gì, đó là Tống thị, Tống Đường và bên kia còn có chú. Em nghĩ chú sẽ đứng về phía em sao, khi những cổ đông đó muốn sa thải em thì mọi chuyện đều đã rõ ràng, em xem Hưng Thần có thông minh hơn em không?”

Cô nói xong bỏ đi.

Trong văn phòng.

Tống Dung Đức đập phá mọi thứ.

Đã có lúc anh nghĩ rằng mình gần như có tất cả mọi thứ.

Bây giờ Tống Quân Nguyệt nói với anh rằng anh chưa bao giờ sở hữu nó.

Chính cô ấy đã để anh ấy có nó nên anh ấy mới có được nó.

Anh không hiểu tại sao chỉ trong một tháng mọi chuyện lại xảy ra như thế này.

Tống Hưng Thần thất thần nhìn anh, “Anh à, thật xin lỗi, chị cả nói nếu em không đứng về phía chị ấy thì có nghĩa là em đứng về phía anh chống đối với chị ấy. Chị ấy từ nhỏ đến giờ luôn đối xử tốt với em, chị ấy luôn giúp em giải quyết những mớ hỗn độn. Nếu không có chị ấy giúp em sẽ không có ngày hôm nay.”

Tống Dung Đức cầm lấy cổ áo của anh, mắng: “Tôi đối với cậu không tốt sao?”

Tống Hưng Thần chớp chớp mắt, “Anh … anh cũng tốt với tôi, nhưng không thể so với chị cả của anh. Khi tôi còn nhỏ tôi có rất nhiều phiền phức nhưng tôi không thể nói cho anh biết vì anh luôn luôn chạy theo Nhạc Hạ Thu. Sau này khi tôi lớn lên và đi du học, anh rất ít khi ra nước ngoài thăm tôi và lần nào cũng là chị cả. Trong công việc thì mặc dù không cùng công ty nhưng chị cả đã giúp đỡ tôi rất nhiều.Tôi xin lỗi. ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK