Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhạc Tiếu Nhi nở nụ cười, “Nghe tôi nói, anh thường ngày hay mặc đồng phục, không cần lãng phí như vậy, kỳ thật là tiết kiệm đi.”

“Không, tôi muốn mua thôi,” Chu Minh Lễ gõ vào tay lái, khẽ ngâm nga, “Nếu không mặc đẹp chút, có lẽ cả đời cũng không tìm được bạn gái.”

Sau vài giây, anh nhíu mày khó tính liếc nhìn Nhạc Tiếu Nhi, “Em không muốn đi cùng tôi, cũng không muốn cám ơn tôi, em cứ nói đi, ngày mai tôi sẽ nói cho Tống Thanh Duệ, tôi không thích em nữa, để anh ấy giới thiệu cho em một đối tượng mới. ”

“… Đủ rồi nha.” Nhạc Tiếu Nhi không vui cũng rất bất lực, Tống Thanh Duệ có phải quá nhàn hạ không, phụ nữ của bọn họ đều muốn hết mình vì sự nghiệp của mình, mà đàn ông thì chỉ muốn phụ nữ đi cùng.

“Vậy em có đồng ý hay không?” Chu Minh Lễ cười xấu xa nháy mắt.

Nhạc Tiếu Nhi ôm trán, “Được, được, lúc nào?.”

“Không cần nghĩ nhiều, ngày mai luôn, ngày mai là tôi được nghỉ.” Chu Minh Lễ nói.

Nhạc Tiếu Nhi đang định nói thì Bùi Mạc Thần đột nhiên gửi cho cô một cái Wechat: [Bảo bối, ngày mai chúng ta cùng nhau đến quán điểm tâm mà em từng thích nhất cùng nhau ăn sáng, sáng mai anh đón em, chín giờ có được không?】

Chu Minh Lễ liếc nhanh chế giễu: “Rác rưởi, cặn bã.”

Nhạc Tiếu Nhi: “…”

Thật trùng hợp, đúng lúc này, một tin nhắn của Quý Tử Uyên cũng gửi tới: [Chín giờ sáng mai hãy đến công ty, tôi sẽ nói chuyện công ty với cô.】

Chu Minh Lễ lại liếc mắt một cái, nói: “Em tại sao vẫn tiếp tục dây dưa với những tên lưu manh.”

“Mắt anh đang nhìn đâu đấy?” Nhạc Tiếu Nhi nhếch môi nói, “Anh đang lái xe, hay nhìn trộm điện thoại của tôi, con mắt của anh có phải bị lác không?”

“Tôi sai rồi, tôi không có nhìn lén, tôi chỉ nhìn gương ở bên cạnh em, là do điện thoại của em quá lớn,” Chu Minh Lễ nhanh chóng lộ ra vẻ vô tội, “Hơn nữa, tôi không nói sai, bọn họ không phải chỉ là rác rưởi và cặn bã sao? ”

“Ừ, tôi có thể chất thu hút cặn bã, vậy anh cũng là cặn bã sao?” Nhạc Tiếu Nhi cười nửa miệng hỏi.

“Muốn thử, cứ thử sẽ biết.” Chu Minh Lễ kiên định nói.

“Xàm xí.”

Nhạc Tiếu Nhi cũng lười để ý tới hắn, liền cúi đầu gửi tin nhắn từng cái một từ chối những người đàn ông này.

Về phần Quý Tử Uyên, phản ứng của cô còn tàn nhẫn hơn: [Tôi hiện tại chỉ là cổ đông của công ty, tôi không quan tâm đến chuyện của công ty, chỉ cần chia hoa hồng đầy đủ, anh có chuyện phải bàn bạc với tôi, vậy tôi ủng hộ anh quản lý công ty có ích gì, anh có thể từ chức cho tôi, đừng có mặt dày mày dặn ngồi ỳ không chịu đi.】

Cô cố tình kiêu ngạo và phách lối như vậy.

Quý Tử Uyên ở bên tức giận gọi, “Nguyễn Nhan, tôi vốn định ngày mai bàn với cô về việc để cô tham gia hội đồng quản trị. Xem ra cô đối với hội đồng quản trị cũng không có hứng thú gì cả.”

“Anh cho phép tôi tham gia hội đồng quản trị sao?” Nhạc Tiếu Nhi khá kinh ngạc.

“Tôi vốn dĩ có ý này, nhưng … bây giờ,” Quý Tử Uyên chế nhạo, “Với tư cách là cổ đông, cô muốn ngồi im hưởng hoa hồng.”

“Bảo bối, anh đột nhiên muốn hút thuốc, em châm thuốc cho anh được không.” Bên cạnh, giọng nói nhẹ nhàng khoan thai của Chu Minh Lễ đột nhiên truyền đến.

Nhạc Tiếu Nhi rùng mình một cái.

Cô tức giận nhìn Chu Minh Lễ.

Chu Minh Lễ cho cô xem một hàng răng trắng, “Bảo bối, em châm thuốc thật tốt, anh thích.”

“Nguyễn Nhan, buổi tối cô ở cùng người đàn ông nào?” Giọng nói lạnh lùng của Quý Tử Uyên phát ra từ micro, “Chu Minh Lễ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK