Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng vậy.” Tống Vương Quý gật đầu, “Thanh Duệ, cháu trở nên giống Dung Đức từ khi nào.”

“Đừng so sánh cháu với anh ấy.”

Giọng điệu lạnh nhạt của Tống Thanh Duệ tràn đầy khinh thường, “Cha, Tống gia nuôi con khôn lớn nhưng cha nên biết con từ khi tốt nghiệp đã đến bên cạnh cha, chuyên tâm hỗ trợ cha lên ngôi tổng thống. Đặc biệt là trong những năm đầu bầu cử, con đã giúp cha giành chiến thắng với những người khác, đàn áp những người chống lại cha và thậm chí sau này Mạnh bộ trưởng phản bội cha, lần đó, một mình con đã chống lại với những người đã bị Mạnh bộ trưởng thuyết phục, cha không thể quên những công lao mà con đóng góp.”

Tống Nguyên lập tức mất mặt, “Thì ra chính con là người đem lại ánh sáng cho người cha này đúng không?”

“Cha, ngay cả trong thời gian con làm thư ký của cha, tuy cha nói muốn con đào tạo rồi bố trí vị trí cao hơn cho con nhưng cha cũng không phải là người không đủ tin tưởng để giao việc này cho con.”

Tống Thanh Duệ bình tĩnh phản bác, “Ngài là cha con, ngài nên biết rõ nhất năng lực của con, con không chỉ hiểu biết về chính trị, ngay cả kinh doanh, lĩnh vực khác, con đều có thể đột phá. Nói thật là còn bé lúc đi học, có bao giờ cha đã hỏi ước mơ của con chưa, không, con không nói với cha rằng con thực sự muốn trở thành bác sĩ vì con biết con không có điều kiện để thực hiện mơ ước, cha muốn trở thành tổng thống, trước khi cha trở thành tổng thống thì con phải là bước đệm.”

“Sau đó, cha trở thành tổng thống và cha cũng muốn con trở thành tổng thống, kết hôn với một người phụ nữ có thể giúp con, con là một con người, không phải một cái máy.”

Tống Nguyên sững sờ, sau đó tức giận nói: “Tôi không bắt con phải làm tổng thống nhưng ít nhất là đàn ông, phải có cầu tiến. Nếu ở bên Lâm Minh Kiều, con sẽ bị thất sủng, con hiểu không? Tôi hiểu rằng một vết bẩn trong chính trị có thể nghiêm trọng như thế nào.”

“Vết bẩn?” Tống Thanh Duệ không đồng ý, “Con nuôi tình nhân ở bên ngoài hay sao, hay là lừa gạt, hay là con có quan hệ bất chính với người phụ nữ đã có gia đình. Con phải đi ngay ngồi thẳng, con sẽ đi đến vị trí gì, cho dù có năng lực có quan hệ, không đến được vị trí cao con cũng không quan tâm, cả đời này không phải tất cả mọi chuyện đều được toại nguyện, chỉ cần con cố gắng là được.”

“Con nên biết rằng con sẽ tiến xa hơn khi đi theo con đường mà cha đã mở ra.” Tống Nguyên tận tình khuyên bảo.

“Cha, có đôi khi không chỉ vị trí cao là đủ mà phải vui vẻ.”

Tống Thanh Duệ nhìn vào mắt ông, “Mỗi người đều có cách hạnh phúc của riêng mình, điều cha mong mỏi chính là ngưỡng mộ, tôn trọng, cảm giác có quyền lực trong tay sẽ khiến cha hạnh phúc, nhưng vạn vạn người không phải là cha, họ vẫn sống rất vui vẻ, càng không phải ai cũng ao ước có được vị trí như cha, huống chi quyền lực càng lớn trách nhiệm càng cao.”

Tống Nguyên hơi ngẩn ra.

Ông muốn nói ngồi ở vị trí này hẳn là có chút hạnh phúc, nhưng mỗi ngày đều phải cẩn thận từng li từng tí trong từng mọi quyết định, mọi cuộc đối đầu quốc tế đều có thể khiến ông bạc trắng vài sợi tóc.

“Được rồi, đừng tranh cãi nữa.”

Lâm Thanh Phương đột nhiên mệt mỏi nói: “Tôi có thể hiểu được tâm trạng của mọi người, từ góc độ người lớn, chúng tôi không muốn Thanh Duệ và Minh Kiều ở bên nhau bởi vì vấn đề rất lớn là thân phận, sẽ ảnh hưởng xấu đến Tống Gia. Nhưng ở góc độ của bọn trẻ, như Thanh Duệ nói, cả hai đều độc thân, không có quan hệ huyết thống, cùng tuổi, yêu nhau vì tương thân tương ái, chưa chạm đến ranh giới cuối cùng của đạo đức, chúng ta không cần phải đứng đây trách bọn họ về mặt đạo đức.”

“Cả nước đều biết cô ấy là con gái nuôi của ngài, là vợ cũ của cháu. Nếu chuyện này mà phát tán ra thì sẽ có ảnh hưởng xấu đến người dân cả nước.” Tống Dung Đức không muốn để yên, tại sao phải anh thì thân bại danh liệt còn hai người này thì một chút cũng không có.

“Tại sao lại nhận Minh Kiều là con gái nuôi của chúng tôi, cháu là người biết rất rõ, chưa kể bọn họ không cùng hộ khẩu, ai cũng biết không có quan hệ huyết thống.”

Lâm Thanh Phương bình tĩnh đứng lên, nhìn Tống Dung Đức, “Bọn họ chỉ là yêu đương, không có kết hôn cũng không cần cháu ở đây dây dưa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK