Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đương nhiên là liên quan đến anh, anh quan tâm đến con.” Tống Dung Đức cẩn thận nói: “Mặc dù em không cho con nhận anh, nhưng không thể ngăn cản anh quan tâm nó.”

Lâm Minh Kiều không quan tâm anh ta, cô ấy gắp miếng cá sống nhúng vào nước lạnh.

Tống Dung Đức đen mặt lại: “Anh không có bệnh.”

“Tôi không biết, anh và Nhạc Hạ Thu qua lại một thời gian, nói không chừng anh nhiễm bệnh gì đó cũng không chừng.”

Tống Dung Đức đỏ mặt lên, một lúc lâu anh ta nói ra: “Anh và Nhạc Hạ Thu chưa từng xảy ra chuyện gì cả.”

“Khụ khụ.” Mấy người Hoắc Anh Tuấn ho khan một tiếng.

Quý Tử Uyên khó hiểu nhìn qua: “Cậu cũng không được?”

“Ai không được chứ.” Tống Dung Đức xù lông: “Tôi cũng không phải là người xảy ra quan hệ lung tung với người khác, tôi cảm thấy muốn chạm vào một phụ nữ thì phải kết hôn trước.”

Anh ta dừng một chút, lại quay đầu nói với Lâm Minh Kiều: “Lần đó chúng ta là chuyện ngoài ý muốn.”

Lâm Minh Kiều đột nhiên bị nhắc tới, lúng túng đỏ bừng cả mặt.

“Cậu ám chỉ tôi và Anh Tuấn xảy ra quan hệ lung tung đó à.” Quý Tử Uyên bỗng nhiên nói.

“. . . Không có.”(haha sao tui thấy anh Đức như chó con cụp đuôi vậy)

Tống Dung Đức tranh thủ cúi đầu im lặng dùng bữa.

Anh ta hối hận, nếu anh ta biết sớm thì sẽ không ăn bữa cơm này, mệt mỏi quá mà.

“Đừng nói những chuyện vô nghĩa nữa, cạn ly.” Khương Tuyết Nhu cầm chén rượu lên.

Tống Dung Đức vừa bưng lên lại đặt xuống: “Tôi bị thương chưa khỏi, không thể uống.”

“Tớ lái xe.” Nguyễn Nhan nói.

Hoắc Anh Tuấn: “Anh cũng phải lái xe.”

Khương Tuyết Nhu im lặng, cuối cùng chỉ có cô và Quý Tử Uyên có thể uống.

“Quý Thiếu, chúc mừng anh kết hôn.” Khương Tuyết Nhu nâng chén lên: “Chúc anh sớm sinh quý tử.”

Quý Tử Uyên: “. . .”

Anh ta có thể không uống chén rượu này được không, không muốn lời chúc mừng này.

Sau đó Hoắc Anh Tuấn sợ mấy người này lại tranh cãi nên nói sang chuyện kinh doanh.

Khương Tuyết Nhu đang ăn bỗng nhiên nhìn Nguyễn Nhan rồi nói: “À, cô cũng thích ăn cá trích sao, trước kia tôi có người bạn cũng thích ăn.”

“Đúng vậy a, Tiếu. . . .” Lâm Minh Kiều vừa nói ba chữ thì im lặng.

Chẳng qua ba người đàn ông biết cô ấy muốn nói ai.

Quý Tử Uyên giật mình, ngây người hai giây.

Nguyễn Nhan dừng đũa một chút, cười nhạt một tiếng: “Tôi cảm thấy cá trích rất ngon, ăn nhiều cá hồi hơi chán.”

“Thật sao, nhưng tôi cảm thấy. . . Ăn nhiều cá trích cũng chán.” Quý Tử Uyên gắp miếng cá trích, nhướng lông mày nói.

Nguyễn Nhan ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt sâu xa của người đàn ông, cô ấy thấy được sự xấu xa trong đáy mắt của anh ấy nên cười cười: “Đối với cậu Quý mà nói thì ăn nhiều phụ nữ cũng có thể chán, huống chi là một con cá.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK