Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô vội vàng chạy lên lầu, thậm chí không muốn ăn sáng.

Tống Dung Đức rất phiền muộn, anh thích cô là chuyện kỳ quái sao.

“Cậu rất thích em gái của tôi sao?”

Một giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên từ phía sau.

Tống Dung Đức quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt rất lạnh lùng của Lâm Minh Sâm, liền sửng sốt, “Anh……” “Cậu thật sự thích con bé, hay anh cố ý không muốn ly hôn vì con cái.” Lâm Minh Sâm nhìn anh chăm chăm, ánh mắt dò xét.

“Đương…Đương nhiên là rất thích.” Tống Dung Đức vội vàng nói.

“Vậy cậu thích Minh Kiều ở điểm nào?” Lâm Minh Sâm nhướng mày, “Tôi nhớ cậu luôn cãi nhau với con bé.”

“Chẳng lẽ cãi nhau thì không thể thích nhau sao?” Tống Dung Đức gãi gãi cổ, “Còn nữa, mỗi lần cãi nhau, bộ dáng cô ấy tức giận rất đáng yêu, có rất nhiều người cãi nhau rồi yêu nhau đấy thôi.”

Lâm Minh Sâm nhếch môi nói: “Tôi không thấy em gái tôi cãi nhau với anh rồi nảy sinh tình cảm . Tôi chỉ thấy con bé thường xuyên bị anh chọc giận đến muốn ly hôn.”

Tống Dung Đức: “…”

Ừm …, mặc dù đây là sự thật, nhưng vẫn có chút khó chịu khi nói ra sự thật.

“Nghe nói trước đây anh cũng phải lòng một người phụ nữ, thích hơn mười năm.” Lâm Minh Sâm đột nhiên chuyển đề tài, nhưng đề tài này khiến Tống Dung Đức càng thêm xấu hổ.

“Đó là một thời gian dài trước

đây…”

“Lúc trước anh đối với người phụ nữ đó tốt như thế nào, anh cứ nói thích Minh Kiều, sau đó anh đối xử với con bé so với người phụ nữ đó có tốt bằng một phần mười không.” Lâm Minh Sâm lại hỏi.

Tống Dung Đức sắc mặt tái nhợt.

Cách anh ta cùng Nhạc Hạ Thu thực sự khác biệt, lúc đó anh ta coi Nhạc Hạ Thu như nữ thần.

Cho dù Nhạc Hạ Thu nói gì, anh cũng sẽ làm theo, không dám nói một lời tổn thương cô, một cú điện thoại của cô, cho dù anh đang ở nước ngoài, anh sẽ vội vàng chạy tới.

Nếu người khác nói xấu Nhạc Hạ Thu, anh sẽ trở mặt ngay tại chỗ. “Vì không bằng người khác, cậu có quyền gì mà nói thích con bé, cậu coi em gái tôi không bằng người phụ nữ kia à?” Lâm Minh Sâm hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Tống Dung Đức đứng ở đó ngây ngốc một lúc.

Sau khi nói chuyện với Lâm Minh Sâm, anh đột nhiên hiểu ra.

Từ nay về sau, anh sẽ đối xử với Lâm Minh Kiều giống như đã từng trân trọng Nhạc Hạ Thu.

Tầng trên.

Lâm Minh Kiều nằm ở trên giường, đầu óc vẫn như ngựa phi.

Tống Dung Đức tên khốn đó, anh ta nói rằng anh ta thích cô.

Thật sao?

Cmn, chẳng có gì thể hiện là anh ta thích mình, cô hoàn toàn không tin.

Anh ta có lẽ là vì muốn giữ lại một máy sản xuất sữa di động nên lừa dối mình?

Cô đột ngột ngồi dậy, gọi điện cho Khương Tuyết Nhu.

Kết quả là … không ai trả lời.

Cô phiền muộn, nhưng Khương

Tuyết Nhu là thích hợp nhất để nói chuyện.

Vì cô ấy sẽ không bắt máy, cô sẽ gọi liên tục đến khi bắt máy thì thôi.

Gọi năm sáu cuộc, cuối cùng giọng nói của Khương Tuyết Nhu cũng truyền đến, giọng nói quy*n rũ khó tả.

Bên cạnh có tiếng gầm khàn khàn khó chịu của Hoắc Anh Tuấn, “Ai, có chuyện gì, cứ gọi hoài.”

“Im miệng, tránh ra.” Khương Tuyết Nhu mắng.

“Tuyết Nhu……”

“Là Minh Kiều, có thể là chuyện quan trọng, anh tránh ra đi được không?” Khương Tuyết Nhu đành phải cầu xin.

“Vậy nói xong anh quay lại.” Cuối cùng nghe thấy giọng nói như không muốn của Hoắc Anh Tuấn liền rời đi.

Lâm Minh Kiều nhìn thời gian, liền nổi lên một tiếng, “Cmn, tớ sẽ không quấy rầy cậu … chuyện giường chiếu chứ?”

“…”

“Không phải, bây giờ đã gần mười một giờ, cậu còn ở trên giường.” Lâm Minh Kiều xúc động thở dài, “cậu cũng đói quá đi, như thế này sẽ không mệt sao?”

“Im miệng đi.” Khuôn mặt Khương Tuyết Nhu nóng rực. “Cậu không hiểu được bọn tớ đâu, vì có con nên mấy chuyện… làm ban ngày

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK