Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cố Thanh Hy không khỏi thở dài đầy bất lực trong lòng.  

 

Họ chỉ nghĩ đến việc đánh dấu rõ ràng tuyến đường trên thiệp mời.  

 

Nhưng không ai nghĩ rằng, tấm thiệp mời đó chất lượng tốt đến đâu cũng chỉ làm bằng giấy, đã bị hắn ta làm nhòe từ lâu rồi.  

 

Tư Mạc Phi rời đi lâu như vậy mà không quay về, chẳng lẽ lại lạc đường rồi?  

 

Cố Thanh Hy càng nghĩ càng thấy có khả năng này.  

 

Nếu không bị lạc đường, làm sao hắn ta đi lâu như vậy rồi mà chưa quay lại.  

 

“Đan dược trong đại hội thưởng đan lần này toàn là hàng thượng đẳng, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót”.  

 

“Cha nuôi yên tâm, Lăng Nhược sẽ sắp xếp mọi thứ thỏa đáng”.  

 

Cốc chủ Nạp Lan nhìn Nạp Lan Lăng Nhược ngoan ngoãn hiếu thuận mà vui lòng, càng nhìn càng thấy thích.  

 

Nếu con trai của ông ta chưa chết, chắc cũng bằng tuổi hắn ta.  

 

Cốc chủ Nạp Lan nhìn trái ngó phải đầy cẩn trọng, thấy không có ai mới lấy một chiếc hộp ra khỏi ngăn kéo, đưa cho Nạp Lan Lăng Nhược.  

 

Nạp Lan Lăng Nhược nghi hoặc mở ra, hóa ra bên trong là một tấm lệnh bài, còn có cả thư truyền vị, đại khái viết rằng sẽ truyền ngôi vị cốc chủ cho Nạp Lan Lăng Nhược.  

 

Nạp Lan Lăng Nhược giật mình, hoảng hốt nói: “Cha nuôi, người đang tuổi đương sức, con còn nhỏ, người…”  

 

Cốc chủ lắc đầu, nhìn ra ánh trăng bàng bạc bên ngoài cửa sổ mà thở dài: “Tuy chưa tìm được Long Châu, nhưng hiện giờ Đan Hồi cốc đã đi vào quỹ đạo, bản lĩnh của con cũng nổi bật trong cốc, đám đông cũng tin phục, truyền vị trí cho con, người trong cốc sẽ không có ý kiến gì. Ta già rồi, không quản lý nổi công vụ trong cốc nữa, hiện giờ chỉ muốn trút bỏ gánh nặng này, đi nhìn lại những nơi mà ta từng cùng nghĩa mẫu của con đi qua”.  

 

Nạp Lan Lăng Nhược siết chặt tấm lệnh bài.  

 

Hắn ta không hiểu chuyện trước kia.  

 

Nhưng hắn ta biết, cha nuôi luôn nặng tình với nghĩa mẫu.  

 

Năm đó nghĩa mẫu khó sinh, lại gặp kẻ tiểu nhân ám toán, ngã xuống khỏi vực cao vạn trượng, tan xương nát thịt.  

 

Cha nuôi không tin rằng nghĩa mẫu đã chết nên tìm kiếm suốt mười năm ròng dưới vách núi cũng không tìm được thi thể, sau cùng vì Đan Hồi cốc mà đành từ bỏ việc tìm kiếm, một mình quay về cốc để chủ trì đại sự.  

 

Bao nhiêu năm qua, tất cả mọi người nói với cha nuôi, nghĩa mẫu cùng con trai của ông ta đã chết rồi, nhưng cha nuôi không chịu tin.  

 

Nạp Lan Lăng Nhược nhất thời không biết nên an ủi ông ta thế nào, chỉ đành nói: “Bất kể ra sao, Lăng Nhược sẽ luôn ở bên cạnh cha nuôi, hiếu thuận với người”.  

 

“Đứa trẻ ngốc này, đợi khi con thành gia lập thất, cha nuôi cũng yên tâm rồi. Bên chỗ cha con, ta sẽ thương lượng với ông ấy, ta tin là ông ấy cũng nể mặt ta một chút”.  

 

“Đâu chỉ một chút, e là ngoài người ra, cha con chẳng chịu nể nang ai nữa”.  

 

“Ha ha ha…”  

 

Một tiếng cười lớn khiến vẻ u buồn trong căn phòng bớt đi khá nhiều.  

 

Cố Thanh Hy càng nghe càng thấy chán, vắt óc nghĩ xem nên rời khỏi nơi này thế nào.  



Đột nhiên, một câu nói của họ lại lần nữa khiến trái tim nàng vọt tới cổ họng. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK