Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm giác này còn khó chịu hơn cả bị giết.

 

Chết tiệt, Dạ Mặc Uyên đã bị thương nặng mà tại sao vẫn có công lực mạnh đến mức này?

 

Chết tiệt, phải làm sao mới phá được huyễn

 

khúc ma âm?

 

Cố Thanh Hy nhìn Dạ Mặc Uyên đang thổi sáo dưới ánh trăng, hắn mặc áo gấm ngồi trên xe lăn, khí chất cao quý, mặc dù đeo mặt nạ quỷ, nhưng vết máu trên khoé miệng chứng minh hắn đang bị thương, hơn nữa còn bị thương rất nặng.

 

Lại nhìn Âm Đại Quỷ và Triệu Chấn cố gắng chống chọi, từ gương mặt đau đớn của bọn họ và tai, mắt, mũi, miệng… không ngừng tràn máu, nàng có ngốc cũng biết, e rằng tiếng tiêu buồn triền miên đó đối với bọn họ không phải khúc nhạc hay.

 

Thất quỷ Âm Sơn là cao thủ.

 

Nhất là Âm Đại Quỷ.

 

Dạ Mặc Uyên dựa vào một khúc nhạc mà có thể đàn áp bọn họ? Công lực này phải cao thâm thế nào.

 

Chuyển tầm nhìn, nàng nhìn thấy Từ Tam Nương bị hoa mạn đà la ăn chỉ còn bộ xương trên mặt đất, da đầu có chút tê rần.

 

Đừng nói Từ Tam Nương cũng là Dạ Mặc Uyên giết chứ?

 

Nếu là hắn giết, thủ đoạn thật là đẫm máu.

 

“A…”

 

Triệu Chấn đau đớn kêu gào, đau đến mức không ngừng đập đầu xuống đất.

 

Máu chảy từ trán gã xuống, gã hoàn toàn không hay biết, ngược lại vẫn đập liên hồi một cách mãnh liệt.

 

Dường như chỉ có không ngừng đập đầu xuống đất thì cơ thể mới dễ chịu hơn.

 

Âm Đại Quỷ sốt ruột hét lớn: “Lão Chấn, đừng đập đầu nữa, đập nữa là toác đầu đấy”.

 

Ở phía xa, một khí tức mạnh mẽ nhanh chóng đuổi tới.

 

Ánh mắt Dạ Mặc Uyên trở nên nghiêm nghị, tiếng tiêu nhanh hơn. Âm Đại Quỷ không chống đỡ được nữa, màn bảo vệ tan vỡ, ông ta không thể chống lại ma âm huyễn khúc, cơ thể bay ngược ra sau, phun ra ngụm máu, bị thương sắp chết.

 

Triệu Chấn thì nổ tung thành màn sương máu ngay tại chỗ.

 

“Dạ Mặc Uyên, ngươi có điểm yếu rồi”.

 

Một giọng nói ôn tồn dễ nghe chậm rãi truyền đến, giọng nói đó giống như âm thanh tự nhiên khiến người ta không khỏi sa vào trong đó.

 

Theo giọng nói truyền tới, còn có một người đàn ông áo trắng.

 

Người đó bay tới, áo trắng tung bay, dáng người như ngọc, trích tiên xuất trần. Hắn ta đeo mặt nạ hồ điệp, không thấy rõ tướng mạo, nhưng khí chất quanh người hắn ta tao nhã, phóng khoáng linh hoạt. Chỉ một cái liếc nhìn đã khiến người ta không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp.

 

Cố Thanh Hy nhíu mày.

 

Lại một kẻ đeo mặt nạ?

 

Thế giới này làm sao vậy?

 

Ai nấy cũng thịnh hành đeo mặt nạ?

 

Ngày mai nàng có nên mua một cái mặt nạ về đeo không?

 

Không thể phủ nhận khí chất của người đàn ông áo trắng chắc chắn là trong vạn người mới có một, không thua kém Dạ Mặc Uyên bao nhiêu.

 

“Keng…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK