Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thư pháp của Cố Thanh Hy và Diệp Phong ngang sức ngang tài, xem như không phân thắng bại.

 

Cố Thanh Hy làm thơ thắng Diệp Phong một nước, lại nhiều hơn một bài, cho nên Cố Thanh Hy thắng.

 

Trong năm cuộc tỷ thí, hai trận Cố Thanh Hy hạng nhất, còn hai trận thì cùng đứng đầu với Diệp Phong, dõi mắt toàn trường thi không ai có tư cách khiêu chiến với nàng.

 

Xung quanh toàn là tiếng xì xào bàn luận.

 

“Đoán tới đoán lui, duy chỉ không đoán ra Cố Thanh Hy sẽ đứng hạng nhất, thật đáng thương cho ta khi đặt hết tài sản vào Trạch Vương, e là ta sắp táng gia bại sản rồi”.

 

“Ta cũng không khác gì, ta toàn đặt Trạch Vương và Cố Sơ Vân, Cố Sơ Vân ngay cả tư cách tỷ thí cũng không có, Trạch Vương… Trạch Vương cũng bị treo lên đánh, sao mà ta khổ như vậy chứ, đặt Diệp Phong cũng không đến nỗi thảm như vậy đâu”.

 

“Xong rồi, ta cũng toàn đặt Trạch Vương, ta còn tưởng rằng Trạch Vương bụng đầy học vấn, chí ít có thể thắng mấy trận, ai ngờ hắn ta liên tiếp đội sổ”.

 

“Vậy… vậy không ai cược Cố Thanh Hy thắng sao?”

 

“Hình như có, Thượng Quan phu tử đặt một hai ngàn Cố Thanh Hy thắng, bảo là muốn khích lệ học sinh”.

 

“Trạch Vương và Cố Sơ Vân không phải học sinh của hắn ta sao? Chẳng lẽ Thượng Quan phu tử đã sớm biết Cố Thanh Hy sẽ thắng, cho nên mới đặt vào?”

 

“Cái này… Thượng Quan phu tử nhìn cũng không phải người may mắn như vậy đâu”.

 

“Mặc kệ Thượng Quan phu tử là ai, dù sao thì người trên toàn thiên hạ đều phải thua đến mức khóc cha gọi mẹ”.

 

Tiêu Vũ Hiên mừng rỡ như điên: “Nha đầu xấu xí được hạng nhất? Hình như tiền của chúng ta đều đặt vào mình nàng ta, trời ơi, có phải chúng ta sắp lời to rồi hay không?”

 

“Hình… hình như là…”, Liễu Nguyệt và Vu Huy kinh hãi đến mức răng run cầm cập.

 

Cho dù đã sớm đoán được kết quả, sắc mặt Diệp Phong vẫn hiện vẻ tái nhợt.

 

Không biết hắn ta đang ngấm ngầm chịu đựng cái gì, móng tay giấu trong tay áo cấu thật sâu vào lòng bàn tay, tạo ra vết máu, nhưng hắn ta vẫn không cảm nhận được đau đớn.

 

Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia bất lực nhắm lại.

 

Mãi hồi lâu mới chầm chậm mở ra.

 

Đôi bàn tay nắm chặt kia cũng buông lỏng, theo đó là vẻ đau buồn nhàn nhạt, mỗi một bài thơ của hắn ta đều kèm theo vẻ bi thương.

 

Cố Thanh Hy cười nói với Trạch Vương: “Đã nói đừng đánh cược lớn như vậy, ngươi khăng khăng không nghe, nhìn đi, ngay cả ổ chó cũng không ở được”.

 

“Ngươi nói ai là chó?”

 

“Ta nói ngươi là chó sao?”

 

“Ngươi nói Vương phủ của ta là ổ chó”.

 

Cố Thanh Hy nghiêm trang hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ nhà ngươi không nuôi chó? Ổ cũng bán rồi, vậy không phải chính là ngay cả ổ chó cũng không được ở”.

 

Dịch Thần Phi cười hì hì.

 

Nha đầu này rõ ràng là đang chỉ gà mắng chó.

 

Lồng ngực Trạch Vương phập phồng bất định.

 

Tại sao hắn ta cảm thấy lời của nàng lại kỳ quái như vậy?

 

Không đợi hắn ta cẩn thận phân tích ý tứ trong lời nói của Cố Thanh Hy, lại thấy Cố Thanh Hy đưa tay về phía hắn ta.

 

“Cái gì?”

 

“Đương nhiên là khế ước nhà khế ước đất, sao hả, ngươi sẽ không quỵt nợ đó chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK