Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới đáy hố đen, từng cơn gió lốc thổi qua khiến đầu óc họ quay cuồng, nghiêng trái nghiêng phải, cuối cùng ngã phịch xuống đất.  

 

Cố Thanh Hy suýt chút nữa ngất xỉu, may mà mặt đất mềm, nếu không thì nàng đã ngã chết.  

 

Bỗng nhiên nàng nhận ra có gì đó không ổn, bèn mở mắt ra nhìn thì thấy mình không phải ngã xuống mặt đất mềm mà ngã lên người một thiếu niên tóc trắng áo trắng.  

 

Tim Cố Thanh Hy thắt lại, nàng nhanh chóng đỡ hắn ta dậy: “Thần Phi đại ca, huynh tỉnh lại đi...”  

 

Cố Thanh Hy đột nhiên chạm vào thứ gì đó nhớp nháp, bình tĩnh nhìn lại, không phải máu thì là cái gì?  

 

Khoé miệng Dịch Thần Phi chảy máu, người cũng bị đá nhọn cứa trầy xước nhiều chỗ, bộ quần áo trắng như tuyết bị máu nhuộm đỏ.  

 

Trong lòng đất mờ tối, sắc mặt hắn ta trắng bệch không còn chút máu, nhưng trên khuôn mặt dịu dàng vẫn nở nụ cười mừng rỡ, yếu ớt bảo: “Muội không sao là tốt rồi”.  

 

Mắt Cố Thanh Hy lập tức đỏ hoe: “Tên ngốc này, tại sao huynh lại đối xử tốt với ta như vậy, ta có gì đáng để huynh đánh đổi mạng sống để cứu chứ?”  

 

“Bởi vì... muội là muội muội của ta...”  

 

“Huynh bị thương rất nặng, đừng nói nữa, để ta trị thương cho huynh”.  

 

“Không... Không cần đâu”.  

 

Hắn ta không còn sống được bao lâu nữa, dù có chữa trị thế nào cũng phí công thôi, hoàn toàn không cần thiết.  

 

Dưới hố không hề âm u và đáng sợ như họ tưởng. Nơi này ấm áp như mùa xuân, trăm hoa nở rộ, bươm bướm bay lượn, cỏ cây xanh tươi, rõ ràng là chốn bồng lai tiên cảnh. Nếu không phải xung quanh là vách núi, còn có dung nham chảy cuồn cuộn thì họ rất muốn sống ở đây lâu dài.  

 

Điều kì lạ là nơi này có dung nham, nhưng hoa cỏ ở đây vẫn tươi tốt.  

 

Ở đây không có ai khác trừ hai người họ, mấy người nhóm Diệp Phong cũng không biết đã bị gió lốc cuốn đi đâu.  

 

Cố Thanh Hy mặc kệ lời Dịch Thần Phi nói, cố chấp băng bó vết thương cho hắn ta, sau đó châm cứu, áp chế nội thương giúp hắn ta.  

 

Sau khi làm xong mọi thứ, Dịch Thần Phi đã đỡ đau hơn một chút, nhưng sắc mặt vẫn còn tái nhợt.  

 

Cố Thanh Hy dìu hắn ta ngồi lên hòn non bộ, lặng lẽ lau vết bẩn trên mặt hắn ta.  

 

Dịch Thần Phi cười nhẹ, nhìn nàng không chớp mắt.  

 

“A Hy, dáng vẻ muội cau mày không đẹp đâu”.  

 

“Dáng vẻ huynh nhảy xuống núi còn xấu hơn đấy”, Cố Thanh Hy nổi giận.  

 

Dịch Thần Phi suy nghĩ xa xăm, giọng điệu hơi ngơ ngẩn: “Trước đây cũng từng có người nói với ta như thế”.  

 

“Ồ... Là ai thế? Nữ hả?”  

 

“Ừm... Một nữ nhân rất xinh đẹp, rất tốt bụng và cũng rất ngu ngốc”.  



“Mối tình đầu của huynh à?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK