Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Dịch Thần Phi không nói rõ mối quan hệ với người nọ, chỉ nhíu chặt mày, hơi đau khổ đáp: “Nàng ấy là một người rất đáng thương, từ khi mới sinh ra đã gánh vác trách nhiệm nặng nề, mấy chục thế hệ nghìn vạn mạng sống đều đè lên vai nàng ấy. Ta đã chứng kiến nàng ấy gục ngã rồi lại đứng lên không biết bao nhiêu lần, đôi vai nhỏ nhắn gánh vác rất nhiều thứ”.  

 

Cố Thanh Hy vừa băng bó vừa nghe, mặc dù nàng không hiểu lời hắn ta nói cho lắm.  

 

“Tuổi thơ của nàng ấy không phải đang chăm chỉ học võ, rèn luyện thể chất thì là đắm chìm trong những buổi huấn luyện máu me, hoặc là tìm kiếm thứ gì đó ở chân trời góc biển”.  

 

Cố Thanh Hy nói xen vào một câu: “Đắm chìm trong những buổi huấn luyện máu me? Câu này nghĩa là sao ạ?”  

 

“Nàng ấy có xuất thân rất cao quý, chính vì quá cao quý nên nàng ấy là hi vọng của tất cả mọi người. Để không phụ lòng hi vọng của mọi người, cũng để có thể thuận lợi gánh vác trách nhiệm, từ nhỏ nàng ấy đã bị nhốt ở một nơi tối tăm không biết ngày hay đêm, mỗi ngày đều đánh nhau với ma thú và sát thủ. Nếu như có thể sống sót ra ngoài, nàng ấy sẽ giữ được mạng sống của mình. Còn nếu không thể, nàng ấy sẽ trở thành linh hồn dưới đao, miếng thịt trong miệng người khác”.  

 

Cố Thanh Hy càng nghe càng hoang mang.  

 

Nếu đã có xuất thân cao quý thì tại sao lại bị đối xử như thế?  

 

“Rốt cuộc là trách nhiệm gì?”  

 

“Rất nặng, nặng đến mức khiến người ta ngạt thở”.  

 

“Vậy bây giờ nàng ấy đang ở đâu?”  

 

“Ta cũng không biết nàng ấy đã đi đâu, nhưng ta tin rằng nàng ấy sẽ trở lại sớm thôi, khụ khụ...”  

 

Không biết có phải do nói quá nhiều hay không mà Dịch Thần Phi lại hộc ra một búng máu, sinh lực nhanh chóng xói mòn.  

 

Cố Thanh Hy lo lắng, trong lòng có nhiều thắc mắc nhưng không tiện hỏi tiếp, đành bảo: “Huynh đừng nói nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi”.  

 

“A Hy... Nếu một ngày nào đó ta không còn nữa, muội nhất định phải sống thật tốt nhé?”  

 

“Huynh nói lung tung gì vậy? Huynh nhìn này, ta đã tìm được Long Châu màu xanh, không phải các huynh đã tìm được bốn viên sao, cộng thêm viên này nữa là năm viên, chỉ cần tìm thêm hai viên nữa là bệnh của huynh sẽ được trị hết”.  

 

Cố Thanh Hy lấy viên Long Châu màu xanh to bằng một con chim bồ câu ra, nháy đôi mắt to cười đáp.  

 

Trong mắt Dịch Thần Phi đang cười, nhưng trong lòng lại chua xót vô cùng.  

 

Một viên Long Châu cần sự nỗ lực của mấy thế hệ mới có thể tìm được một chút manh mối, sao có thể tìm được một cách dễ dàng như vậy?  

 

Họ không hề có tung tích gì về viên Long Châu tiếp theo.  

 

Mà cơ thể hắn ta đã không thể chịu đựng được cho đến khi nàng tập hợp đủ bảy viên Long Châu.  

 

Dịch Thần Phi nói: “Ta tin, ta tin muội có thể tập hợp đủ bảy viên Long Châu, khụ khụ...”  



“Quanh đây có quả dại, ta đi hái một ít cho huynh ăn rồi đi tìm Diệp Phong và Nạp Lan Lăng Nhược”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK