“Không đi!”, Ôn Thiếu Nghi tức giận nói.
“Không đi thì thôi, dù gì thì người đói cũng là ngươi, đâu phải ta”.
Cố Thanh Hy tìm một chỗ thoải mái, bắt chéo chân, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó không biết hái ở đâu, thong thả chờ đợi người của Oa Nhân Quốc lục soát rồi rời đi.
“Tôn chỉ của nước bọn họ là không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua”. Ý của Ôn Thiếu Nghi là nếu không tìm thấy thì người Oa Nhân Quốc sẽ không rút binh.
“Vất vả mấy ngày làm ta mệt quá, ngủ một giấc đã, đừng đánh thức ta!”
Nàng ngoảnh mặt đi, nhắm mắt lại như thể đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng trong lòng nàng vẫn đang nghĩ cách tới vùng đất cực Bắc lần nữa mà không phải xúc phạm tới Oa Nhân Quốc, sau đó nhanh chóng tìm thấy viên Long châu thứ sáu.
Nếu đụng phải Băng Long cấp bảy thì phải đối phó thế nào đây?
Đến giờ, nàng vẫn còn nhớ rõ uy lực của Hỏa Long cấp bảy tại núi Hồ Lô Huyết ngày hôm đó.
Nếu như không có cách nào đối phó với Băng Long cấp bảy, e là không thể lấy được Long châu thứ sáu rồi.
Cố Thanh Hy vắt óc, cố gắng nghĩ tới công dụng những thứ mình đang có nhưng cũng chẳng tìm được cách gì xử lý Băng Long.
Thực lực chênh lệch quá nhiều.
Dù là Dạ Mặc Uyên hay ma chủ ở thời kỳ đỉnh phong thì cũng chưa chắc có thể đánh lại nó.
Huống hồ gì là nàng…
Muốn có được viên Long châu thứ sáu, chỉ có thể né tránh Băng Long, hoặc đấu trí.
Cũng không biết Thần Phi đại ca và con dân Ngọc tộc ra sao rồi.
Lòng Cố Thanh Hy nóng như lửa đốt.
Nhưng hiện thực lại khiến nàng không biết làm sao.
Bên ngoài bỗng có từng tiếng nổ truyền đến, tai còn thấp thoáng nghe thấy âm thanh trò chuyện.
Cố Thanh Hy đột ngột mở mắt, tia lạnh lùng bắn ra.
Lỗ tai nàng giật nhẹ, nghe rõ mồn một tình hình bên ngoài.
“Lục soát, tìm cho kỹ! Không được bỏ qua bất cứ chỗ nào”.
“Tướng quân, hình như phía trước có một hang núi”.
“Còn ngây ra đó làm gì! Vào xem bọn họ trốn bên trong không”.
Tiếng bước chân không ngừng tiến về phía hang núi mà Cố Thanh Hy đang ẩn nấp.
Tính cách Cố Thanh Hy có dễ chịu thế nào cũng không thể nhịn thêm nữa.
Nàng đang vội đến cực Bắc mà đám người này lại bám dai như đỉa vậy.
Nếu bọn họ xông vào, thế cũng đừng trách nàng không nương tay!
Lúc Cố Thanh Hy chuẩn bị sẵn sàng, bỗng dưng có giọng nói non nớt và quen thuộc cất lên.