Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Mặc dù đã mấy chục năm không gặp, nhưng dáng vẻ ông ta vẫn in sâu trong đầu ông ấy.  

 

Tiêu lão tướng quân tràn nước mắt, toàn thân kích động, run rẩy không ngừng, mỗi bước chân bước ra giống như bị đổ chì.  

 

 

 

Cố Thanh Hy thắc mắc mối quan hệ giữa Tiêu lão tướng quân và Ngọc tộc, cũng thắc mắc vì sao ông ấy nhìn thấy Lục trưởng lão lại phản ứng kịch liệt như vậy.  

 

Cạch một tiếng.  

 

Cố Thanh Hy mở cửa ra, Hoa Khởi La ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Thanh Hy, mắt phát sáng. Nàng ta dụi mắt, lại dụi mắt, không dám tin nói: “Tỷ tỷ… Hy tỷ tỷ, thật sự là tỷ sao? Ta không nằm mơ đấy chứ?”  

 

Người Cố Thanh Hy lung lay, đó là bị Hoa Khởi La bổ nhào tới.  

 

Nha đầu này tuổi không lớn, nhưng sức lực lại rất lớn, cú bổ nhào đó suýt chút nữa đẩy ngã nàng.  

 

“Hy tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy, ta nhớ tỷ chết mất, ta tìm tỷ thật lâu mà vẫn không tìm thấy, còn bị lão đầu này bắt tới Tu La Môn”.  

 

Cố Thanh Hy sờ mái tóc mềm mại của nàng ta, cười nói: “Tiếng Hy tỷ tỷ gọi cũng thân thiết thật, sao ta nhớ lần đầu gặp ta, muội muốn giết ta kia mà”.  

 

“Lúc đó, không phải ta không biết thân phận của tỷ sao? Hơn nữa, võ công của tỷ đột nhiên trở nên kém như vậy, sao ta nhận ra tỷ được?”  

 

Hoa Khởi La không hề khách sáo, ra sức cọ cọ vào người nàng, giống như lúc nhỏ nàng ta cũng làm vậy.  

 

“Ngoan, tỷ tỷ có chuyện tìm Lục trưởng lão, muội đi cùng Tiểu Lộ lui xuống trước đi”.  

 

Hoa Khởi La còn định làm lũng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt trầm trọng của Cố Thanh Hy, nàng ta không khỏi bĩu môi, rời đi cùng Tiểu Lộ.  

 

Lục trưởng lão say đến mức mơ hồ, ông ta lảo đảo đứng dậy, nhếch miệng cười.  

 

“A Hy, cô là A Hy, cô đến đây uống rượu cùng ta sao? Nào, chúng ta uống, uống hết rượu của Tu La Môn, xem lần sau bọn họ còn dám ra vẻ hay không”.  

 

Tiêu lão tướng quân kích động nói: “Lục trưởng lão, ông còn nhận ra ta không?”  

 

Ánh mắt Lục trưởng lão mê ly, mơ màng nhìn Tiêu lão tướng quân, một lúc lâu sau cũng không nhớ ra được.  

 

“Là ta, Tiểu Tiêu, tiểu tướng quân của Dạ Quốc”.  

 

“Ồ… Hình như có chút ấn tượng, là bằng hữu của Ngọc Nhi phải không? Ngọc Nhi lải nhải bên tai ta rất nhiều lần, còn khen ngươi tốt”.  

 

Nước mắt Tiêu lão tướng quân tuôn rơi, giống như chuỗi ngọc trai đứt dây. Ông ấy khóc không thành tiếng, ngực phập phồng mãnh liệt, có thể nhìn ra lúc này ông ấy rất xúc động.  

 

Lúc này Tiêu lão tướng quân hoàn toàn không còn vẻ uy nghiêm, bá khí, nghiêm túc trước kia, mà giống như một đứa trẻ lớn tuổi, một đứa trẻ lớn tuổi phải chịu nhiều ấm ức.  

 

“Xin lỗi, là ta không bảo vệ được Ngọc phi nương nương, nên mới khiến nàng ấy… xin lỗi…”  

 

Tiêu lão tướng quân quỳ thụp xuống.  

 

Cố Thanh Hy vội vàng dìu ông ấy đứng dậy: “Lão tướng quân, người không thể làm vậy, người làm vậy sẽ khiến ông ấy tổn thọ, cũng làm ta tổn thọ”.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK