Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lá gan của nàng lớn thật.  

 

Đó là một ngàn lượng bạc đấy, thoải mái đặt vào như thế, lại còn đặt cho bản thân mình, rốt cuộc nàng lấy đâu ra sự tự tin đó.  

 

Thu Nhi lập tức đỏ mắt.  

 

Vất vả lắm mới có một ngàn lượng bạc, lần này thì hay rồi, tất cả đều mất hết rồi… Tất cả đều mất cả rồi…  

 

“Vị cô nương này, đặt rồi sẽ không trả lại, bây giờ cô không còn cơ hội đổi ý nào nữa đâu”, nhà cái cười hà hà như thể đang sợ nàng đổi ý vậy.  

 

“Yên tâm đi, chỉ cần ông không hối hận là được”.  

 

Cố Thanh Hy nhìn về phía Tiêu Vũ Hiên, giơ bàn tay trắng noãn của mình ra.  

 

“Trên người ngươi còn bao nhiêu tiền, lấy ra đây hết đi”.  

 

“Trước đó ngươi lừa từ chỗ ta một ngàn lượng bạc, sau đó lại lấy đi mất một trăm lượng duy nhất của ta, bây giờ trên người ta không còn đồng bạc nào cả, đào đâu ra tiền?”  

 

“Thật hả?”  

 

“Hỏi thế cũng hỏi, giả được chắc”.  

 

Cố Thanh Hy trực tiếp soát người, khiến Tiêu Vũ Hiên tức giận không thôi.  

 

“Nữ nhân này, có biết cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất tương thân không, cô lại còn mò… Trời ơi, con gái nhà nào thế không biết, mau tha cho ta đi”.  

 

“Không phải chứ, thật sự không có bạc”, Cố Thanh Hy hơi thất vọng, đứt khoát giật ngọc bội trên người hắn xuống, đặt vào Cố Thanh Hy.  

 

“Đó là cổ ngọc vạn năm, quý báu lắm đấy, á cái định mệnh, đó là ngọc bội gia truyền của ta, sao cô đặt cả vào đó rồi”.  

 

Tiêu Vũ Hiên thề, nếu còn đi cùng nàng nữa thì hắn sẽ không mang họ Tiêu.  

 

“Mượn đặt một đêm thôi, dù sao ngày mai cả vốn cả lời đều là của ngươi cả mà”.  

 

“Thế nhỡ thua thì sao”.  

 

“Yên tâm đi, không có cái ngày đó đâu”.  

 

“Ta tin ngươi ta chết liền á".  

 

Tiêu Vũ Hiên giơ tay muốn giật lại ngọc bội của mình thì mọi người vội vàng ngăn cản: “Cược rồi không trả lại, đây là nguyên tắc của sòng bạc, nếu đã đặt rồi, trừ khi thắng, không thì dù là ai cũng không được lấy lại”.  

 

“Đó là ngọc bội của ta, nhưng không phải do ta đặt”.  

 

“Bọn ta không cần biết, nói chung là các ngươi đã cược rồi”.  

 

Tiêu Vũ Hiên tức giận đến nỗi cây quạt bị vỗ bộp bộp, nhưng gió lạnh vẫn không thể dập tắt ngọn lửa trong lòng hắn.  

 

Hắn tức giận.  

 

Là ngọn lửa giận không cách nào dập tắt được ấy.  

 

 

 

Ra khỏi tửu lâu, Tiêu Vũ Hiên đang nghẹn một bụng lửa giận, nhưng vẫn đưa bọn họ về đến cửa sau phủ Thừa Tướng an toàn. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK