Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Võ công của Triệu Chấn quá cao, hai tên ám vệ không thể không dốc toàn lực ứng phó.

 

Ám vệ vừa đi, ở đây chỉ còn lại Cố Thanh Hy và Diệp bà bà hôn mê chưa bị bắt.

 

“Tiểu nha đầu, tỷ tỷ bảo đảm sẽ làm ngươi nhiệt huyết sôi trào”.

 

Từ tam nương cười ác độc, giơ huyết thủ ấn đánh qua.

 

Cố Thanh Hy di chuyển sang một bên, tránh đi huyết thủ ấn của ả.

 

“Ầm...”

 

Những nơi huyết thủ ấn đi qua, mặt đất đều xuất hiện hố sâu, dưới hố bốc khói như thể ngay cả đất cũng bị cháy rụi.

 

“Rầm rầm rầm...”

 

Lại thêm vài chưởng đánh qua, Cố Thanh Hy chỉ né chứ không đánh trả.

 

Mặc dù lần nào nàng cũng né được, nhưng ám vệ vẫn sốt ruột, chính vì phân tâm nên cả hai người đều bị phương thiên hoạ kích của Triệu Chấn chém trúng đầu, não văng ra ngoài, chết thảm tại chỗ.

 

Diệp Phong giãy giụa: “Nàng ấy là vương phi của chiến thần, nếu các người giết nàng ấy, chiến thần sẽ không bỏ qua cho các người”.

 

“Chát...”

 

Lan kỳ chủ lại tát hắn ta một bạt tai, ông ta đánh rất mạnh, cái bạt tai này khiến tai Diệp Phong chảy máu ào ào, không biết màng nhĩ có bị thương hay không.

 

Lan kỳ chủ túm cổ áo Diệp Phong, khuôn mặt chữ quốc độc ác áp sát tới trước mặt hắn ta trông như ma quỷ đến từ địa ngục, ông ta nghiến răng nói ra từng câu từng chữ.

 

“Ngươi quan tâm nàng ta thế ư? Vì nàng ta mà không ngại chống lại mệnh lệnh của ta, vì nàng ta mà không tiếc hi sinh tính mạng của mình? Tiểu Phong Nhi, ta nghĩ ngươi đã quên mất thân phận của mình rồi đấy”.

 

“Shh...”

 

Bộ quần áo đẫm máu của Diệp Phong bị xé toạc.

 

Ánh mắt hàm chứa sự bá đạo và khát máu của Lan kỳ chủ phóng đại trước mặt hắn ta.

 

Diệp Phong hoảng sợ, những hình ảnh ghê tởm trong quá khứ tái hiện.

 

Hắn ta vùng vẫy che người mình: “Ông muốn làm gì?”

 

“Ngươi nghĩ ta muốn làm gì?”

 

“Thả ta ra, buông tay...”

 

Diệp Phong rất muốn tự tử ngay tại chỗ.

 

Ở nơi núi hoang đồi vắng, có nhiều người đang nhìn như thế, còn đang ở trước mặt Cố Thanh Hy, nếu bây giờ bị... Tốt hơn là giết hắn ta luôn cho rồi.

“Núi Vọng Hồn nhiều người hầu như thế, bản toạ chỉ độc sủng một mình ngươi, thế mà người lại to gan cấu kết với người ngoài tấn công núi Vọng Hồn, còn muốn lấy mạng ta, uổng công bản toạ đã sủng ái ngươi”.

 

Nghe thấy hai chữ “sủng ái”, Diệp Phong cực kì phẫn nộ.

 

“Cái mà ông gọi là sủng ái chẳng qua là tra tấn ta hết lần này tới lần khác thôi, ông đã từng đối xử tốt với ta bao giờ chưa? Trong mười ba năm ở đài Tù Phượng, có ngày nào ông không đánh ta không? Nếu cái mà ông gọi là sủng ái là phải bị ông đánh mỗi ngày, ta thà không cần còn hơn”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK