Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nàng dám đảm bảo rằng sức mạnh của những người đang ghim chặt lên người mình kia chắc chắn không thấp hơn cấp ba.  

 

Trở về Dạ vương phủ.  

 

Tất cả mọi người lại một lần nữa chết lặng.  

 

Thanh Phong lúng túng nói: “Vương phi, củi lửa trong vương phủ chúng ta chất rất nhiều, không cần thiết vác cỏ dại về nhóm lửa nữa”, cậu ta không thể tiến vào đại hội tầm bảo nên vẫn luôn ở lại học viện Hoàng gia.  

 

Dọc theo đường đi không biết đã nhận được bao nhiêu ánh mắt như nhìn thằng ngốc của người khác khiến Thanh Phong chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.  

 

Khóe miệng Cố Thanh Hy co giật.  

 

Ai nói nàng muốn nhóm lửa?  

 

“Nếu ngươi dám đem những dược liệu này đi đốt, ta bảo đảm sẽ thiêu ngươi tới mức ngay cả Diêm vương cũng không nhận ra, mấy người các ngươi, mau mang dược liệu về cho ta”.  

 

Nghe vậy da đầu Thanh Phong tê dại.  

 

Cho dù vương phủ rộng lớn đến mấy cũng không thể chà đạp như vậy, nếu việc lấy gian phòng cao cấp của vương phủ để chất cỏ dại bị truyền ra ngoài còn không phải bị người cười chê tới rụng răng sao?  

 

“Thanh Phong, đi giết hai con bò, mười con lợn, sai người đưa tới phòng của ta”.  

 

“A… vương phi, người muốn bán thịt bò và thịt lợn sao?”  

 

Cố Thanh Hy nhịn không được cho cậu ta một cái đập đầu.  

 

Nàng có điểm nào giống người bán thịt sao?  

 

“Ta không thể tự mình ăn được à?”  

 

“Tự… ăn?”  

 

Thanh Phong gãi gãi cái ót, một người sao có thể ăn nhiều như vậy?  

 

“Nương nương, thuộc hạ sẽ lập tức cho người làm nhiều món cao lương mỹ vị, chắc chắn sẽ tiếp đãi bạn của người thật tốt”.  

 

“Xì xì xì…”  

 

Con rắn màu ngọc bích quấn quanh cổ tay Cố Thanh Hy vui mừng rít lên vài tiếng, nghe thấy có đồ ăn tinh thần nó lập tức trở nên hăng hái.  

 

Thanh Phong lúc này mới phát hiện ra rắn nhỏ trên cổ tay nàng.  

 

Con rắn đó quá nhỏ, toàn thân phủ màu ngọc bích, quấn trên tay Cố Thanh Hy giống như một chiếc vòng, nếu không quan sát kỹ lưỡng căn bản sẽ không nhìn ra đó là một con rắn.  

 

Thanh Phong hiểu ý, nhanh nhẹn đáp: “Vương phi, người định hầm con rắn nhỏ này sao? Vương phủ có một đầu bếp mới tới, tay nghề không tồi, bất luận là hầm, hấp, nướng, xào đều…”  

 

“Xì xì xì…”  

 

Tiểu Cửu Nhi xù lông tỏ vẻ bất mãn cảnh cáo cậu ta, thiện cảm vừa mới dựng lên thoáng chốc liền tiêu tan, nó trực tiếp liệt Thanh Phong vào danh sách đen danh hiệu kẻ xấu.  

 

Cố Thanh Hy phì cười: “Nếu ngươi có thể bắt được nó vậy thì hầm đi”.  

 

“Kìa…”  

 

Vậy là hầm hay là không hầm?   

 

“Dạ Mặc Uyên đâu?”, Cố Thanh Hy hỏi.  

 

“Vương gia vừa trở về từ sơn trang Thu Phong hiện đang đợi người ở Dạ lầu, thuộc hạ đưa người qua đó, chủ tử cũng đã căn dặn…”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK