Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau ngày mai, không biết người trong thành Đế Đô sẽ bàn tán chủ tử như thế nào, càng không biết sau khi chủ tử biết thì có thể phạt hắn ta hay không.

 

Cố Thanh Hy vỗ vai hắn ta, cười bảo: “Làm tốt lắm, tiếp tục cố gắng, có thể một ngày nào đó ta sẽ điều người tới làm người hầu bên cạnh ta”.

 

Li Lạc sợ tới mức cúi đầu, trầm giọng đáp: “Đa tạ vương phi đã khen, thuộc hạ rất hài lòng với chức vụ hiện tại của mình, không dám trèo cao”.

 

Cố Thanh Hy sờ cằm.

 

Nhóm thuộc hạ của Dạ Mặc Uyên có vẻ như... đều rất sợ nàng.

 

Trong phủ Dạ Vương, Thu Nhi cười tươi rói trang điểm cho Cố Thanh Hy, miệng líu ríu không ngừng: “Tiểu thư, mũ phượng và khăn quàng vai của người đẹp quá, mọi người trong phủ đều rất hâm mộ. Người có biết không, những viên trân châu trên mũ phượng của người đều là trân châu cao cấp nhất được thu nhặt từ Đông Hải, chúng có kích thước bằng nhau, tròn vo trơn bóng, trị giá trên trời. Trên mũ phượng còn được đính một trăm lẻ tám viên ngọc mắt mèo và mã não, mỗi viên đều có giá trị rất đắt”.

 

“Nổi bật nhất là viên Dạ Minh Châu ở chính giữa. Nghe nói nó là Dạ Minh Châu lớn nhất và tốt nhất trong thiên hạ, năm đó Hoàng đế Sở Quốc đã tìm mọi cách để lấy được viên Dạ Minh Châu này tặng cho Hoàng hậu Sở Quốc, nhưng làm thế nào cũng không tìm được, thế mà vương gia lại sai người đính nó vào mũ phượng cho người, đủ để chứng minh vương gia rất cưng chiều người”.

 

Cố Thanh Hy thức trắng đêm nên đang rất buồn ngủ, để mặc cho Thu Nhi trang điểm.

 

Mũ phượng có giá trị, nàng cảm thấy hứng thú, nhưng đội trên đầu thì nàng không có hứng thú.

 

Nó quá nặng, nàng sợ bị đè gãy cổ.

 

“Tiểu thư, Thu Nhi biết người bị chấn thương vùng đầu nên rất nhiều ký ức không được hoàn chỉnh, nhưng người đã lấy vương gia, sau này không được đa tình nữa, kẻo vương gia tức giận, lúc đó sẽ không thèm vào phòng của người”.

 

Cố Thanh Hy lười biếng lên tiếng: “Nữ nhân không đa tình, sao có thể xinh đẹp như hoa? Nam nhân không xấu, sao có thể có con cháu đời sau?”

 

“Tiểu thư...”

 

Thu Nhi vừa tức giận vừa bất lực.

 

Đã lúc nào rồi mà tiểu thư còn nói những lời nhảm nhí này?

 

Nếu để người khác nghe thấy, bẩm báo với vương gia thì phải làm sao?

 

“Được rồi được rồi, đã đến giờ bái đường, mau mau bái xong, ta còn muốn đi ngủ nữa, thức trắng liên tiếp mấy đêm, ta buồn ngủ muốn chết rồi đây này”.

 

“Tiểu thư, hảo mệnh bà đang ở bên ngoài, lát nữa bà ấy sẽ chải tóc và ban phúc cho người...”

 

“Chải cái gì mà chải, ngươi đã chải bao nhiêu lần rồi”.

 

“Mệnh nô tì không tốt, không thể... Ai da, tiểu thư, sao người lại trùm khăn đỏ, một khi đã trùm khăn đỏ thì không được vén lên lại, người còn chưa trang điểm xong nữa”.

 

“Ngươi thì biết gì”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK