Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Từ khi sinh ra hắn đã mang trong mình chất độc kỳ lạ, từ khi bắt đầu có kí ức hắn đã luôn phải uống thuốc, đời này thứ hắn không thích nhất chính là thuốc.  

 

Không ai biết hắn sợ đắng, đến mẫu phi hắn cũng không biết.  

 

Nhiều năm như vậy, hắn đã quen tỏ ra mạnh mẽ trước mặt người khác, vì vậy chưa từng ăn mứt hoa quả.  

 

Người phụ nữ này cho hắn uống thuốc hai lần, lại cho hắn mứt hoa quả hai lần.  

 

Nàng ta...biết hắn sợ đắng sao?  

 

Mặc dù Cố Thanh Hy năm lần bảy lượt khiến hắn tức gần chết, nhưng lúc này trong lòng Dạ Mặc Uyên vẫn có chút cảm tình với Cố Thanh Hy.  

 

Nhưng chút cảm tình này chỉ trong chốc lát.  

 

Bởi vì từ lúc hắn uống bát thuốc đó, lũ côn trùng, rắn và kiến độc đó như nhìn thấy con mồi tranh nhau cắn hắn.  

 

“Hừ…”  

 

Dạ Mặc Uyên đau đớn, giơ tay muốn hất bay những con vật có nọc độc kia đi, nhưng hắn kinh ngạc phát hiện toàn thân mềm nhũn, thậm chí đến giơ tay cũng không còn sức.  

 

Thanh Phong, Giáng Tuyết sợ hãi, rút kiếm kề lên cần cổ mịn màng của Cố Thanh Hy: “Cô đã làm gì chủ tử?”  

 

Giáng Tuyết liều mạng xông lên, muốn đỡ chiến thần lên.  

 

Cố Thanh Hy nghiêm giọng nói: “Nếu ngươi đỡ ngài ấy lên, ta đảm bảo ngài ấy chắc chắn sẽ không sống nổi qua đêm nay”.   

 

Một câu nói khiến tay Giáng Tuyết không ngừng run rẩy.  

 

Hắn ta đỡ lên cũng không được.  

 

Không đỡ lên cũng không xong.  

 

Chỉ có thể ngây ra tại chỗ.  

 

“Cô cố tình mưu hại chủ tử đúng không?”, Thanh Phong lớn tiếng mắng nhiếc.  

 

“Ngươi có hiểu lấy độc trị độc, thúc đẩy tuần hoàn máu không hả, nếu không có những con vật có nọc độc này, máu độc trên người ngài ấy sao có thể hết được?”  

 

Thanh Phong, Giáng Tuyết như hiểu mà không phải hiểu, nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Hy một cách cảnh giác.  

 

Dạ Mặc Uyên cắn răng chịu đựng từng cơn đau dữ dội, từ kẽ răng thốt ra một câu: “Thả nàng ta ra”.  

 

“Chủ tử…”  

 

Dạ Mặc Uyên nhắm mắt lại.  

 

 

 

Đau đớn nhiều năm như vậy hắn còn chịu được, chút cắn xé cỏn con của hàng trăm con vật có nọc độc này có gì mà hắn không chống đỡ được.  

 

Dù đau đến đâu, hắn vẫn cắn răng chịu đựng.  

 

Cho đến khi…  

 

“A…”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK