Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Một câu nói đánh chết vừa rồi đã dọa Cố Sơ Lan mềm nhũn hai chân, lúc này nàng ta chỉ có thể hèn nhát bị thị vệ lôi ra ngoài.  

 

Nàng ta biết đời này của mình xong rồi.  

 

Cố Sơ Vân khôn ngoan hơn nàng ta, hiểu rõ cho dù lại ầm ĩ thì kẻ lúng túng cũng chỉ là bọn họ nên chỉ có thể ôm theo sự không cam lòng và đau đớn cùng thị vệ rời đi.  

 

Cố Thanh Hy vừa cắn từng ngụm răng rắc nhấm nháp quả táo vừa ngồi trở lại vị trí cũ.  

 

Tiêu Vũ Hiên liền sáp đến gần: “Xú nha đầu, sao cô lại xin tha thứ giúp nàng ta?”  

 

Cố Thanh Hy quăng cho hắn ta một cái trợn trắng mắt, bĩu môi đáp: "Nếu nàng ta chết rồi, ta đòi ai 30 vạn lượng bạc đây”.  

 

Mẹ nó, hắn biết xú nha đầu này không tốt bụng như vậy mà.  

 

Gương mặt Cố thừa tướng giờ phút này đã đen kịt như đít nồi, chỉ hận không thể lập tức kết thúc đại hội đấu văn này.  

 

Bên trái Cố Thanh Hy là Trạch Vương, bên phải là Diệp Phong, nàng nghiêng đầu nghĩ tới nghĩ lui mới xê dịch về phía Diệp Phong, ngả đầu nói:  

 

“Tại sao ngươi lại muốn tham gia đại hội đấu văn, vì muốn nổi tiếng sao? Hay là làm quan?”  

 

Diệp Phong ngồi thẳng người chỉ là không đáp lấy nửa lời.  

 

Cố Thanh Hy không nhận được câu trả lời liền nhàm chán trở lại chỗ ngồi của mình.  

 

"Sứ giả Hoa quốc tới…”  

 

"Sứ giả Sở quốc tới…”  

 

"Sứ giả Triệu quốc tới…”  

 

Văn võ bá quan sôi nổi đứng dậy chào đón.  

 

Cố Thanh Hy ngáp một cái, nàng ngồi tại chỗ, nghiêng đầu đánh giá sứ giả của các nước.  

 

Sứ giả của các nước thuần một màu chỉ có năm sáu người, nam nữ già trẻ đều có.  

 

Nàng loáng thoáng cảm nhận được một ánh mắt thỉnh thoảng lại ghim chặt lên người mình.  

 

Nàng nhìn lên nhưng chỉ bắt gặp một đôi con ngươi dịu dàng hàm chứa ý cười.  

 

Không biết vì sao khi nhìn thấy đôi mắt đó, Cố Thanh Hy chỉ cảm thấy trong lòng như có một dòng nước ấm áp chảy qua, toàn thân đều thả lỏng, đó là loại cảm giác an lòng.  

 

Nhìn lại người đàn ông đó chỉ khoảng đôi mươi.  

 

Hắn khoác trên mình y phục cân vạt màu lục nhạt, trên vạt áo thêu vài cây trúc xanh đứng thẳng đón gió, cả người trông vô cùng ôn tồn lễ độ, khiêm tốn lịch thiệp.  

 

Mái tóc ba ngàn sợi đen của hắn chỉ được thắt một cách tùy tiện, phóng khoáng không chịu bị trói buộc.  



Khí chất trên người hắn ta có phần tương đồng với Thượng Quan Sở, nhưng Thượng Quan Sở khôn khéo hai mặt với đôi mắt sâu hiểm khó dò, nàng vẫn như cũ không nhìn thấu được hắn ta rốt cuộc là người như thế nào. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK