Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Người bình thường muốn tăng công lực còn khó hơn lên trời.  

 

Nhưng nàng mới mất bao nhiêu thời gian đã thăng lên cấp hai đỉnh phong, nếu còn tiếp tục như thế, nàng muốn đạt đến cấp năm cũng không phải là không thể.  

 

Dạ Mặc Uyên cảm thấy khó hiểu về rất nhiều chuyện.  

 

Không biết từ bao giờ, Cố Thanh Hy mở mắt một cách nặng nề, yếu ớt hỏi: “Vương gia, sao chàng lại đến đây?”  

 

Nàng muốn ngồi dậy, nhưng Dạ Mặc Uyên lại ép nàng phải nằm xuống: “Nàng không khoẻ thì cứ nằm đi, như thế cũng tốt với đứa bé hơn”.  

 

Cố Thanh Hy cười xấu xa: “Chàng không tức giận nữa à?”  

 

Dạ Mặc Uyên kiêu căng quay đầu sang một bên, không quan tâm đến nàng.  

 

Cố Thanh Hy thở dài, buồn bã nói: “Vương gia, ta biết lỗi rồi, chàng đừng nóng giận nữa được không? Xem đi, không phải bây giờ ta đã gặp báo ứng rồi sao, bị nổ đến mức cả người ta đều đau đớn, nhất là lồng ngực, đau đến mức không thở nổi”.  

 

Dạ Mặc Uyên thầm thấy căng thẳng: “Người đâu, truyền thái y”.  

 

Mấy thái y này chẩn đoán kiểu gì vậy, không thấy thê tử của hắn đau đớn thành thế nào rồi à?  

 

Còn nói với hắn là Vương phi không sao.  

 

“Để thái y chẩn đoán, bản vương cũng yên tâm hơn”.  

 

“Gặp mấy ông lão đó là thấy khó chịu, ta không muốn gặp”, Cố Thanh Hy quay đầu sang một bên.  

 

“Được, vậy thì không chẩn bệnh nữa, nếu nàng khó chịu ở đâu thì nhớ phải nói đấy”.  

 

“Được, bây giờ ta đói rồi”.  

 

“Bản vương đút cháo cho nàng”.  

 

“Được”.  

 

Người hầu đứng bên cạnh đều trợn tròn mắt.  

 

Không phải mấy ngày trước Vương gia còn cãi nhau với Vương phi một trận ư, hắn bị Vương phi chơi như thế, bây giờ mới mấy ngày trôi qua mà lại đối xử tốt với nàng rồi?  

 

Họ cho rằng Vương phi làm nổ nhiều nơi ở Vương phủ như thế, làm sập cả Noãn Các, Vương gia là đến để tính sổ với Vương phi.  

 

Không ngờ…  

 

Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, bọn họ hoàn toàn không dám tin đường đường là chiến thần vương gia lại cưng chiều thê tử đến thế.  

 

Thu Nhi nhìn Dạ Mặc Uyên dịu dàng đút cháo cho Cố Thanh Hy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.  

 

May mà Vương gia không tức giận, có lẽ tiểu thư và Vương gia làm lành rồi.  

 

“Vương gia, mấy hôm trước ta đối xử với chàng như thế, chàng không tức giận sao?”, Cố Thanh Hy nâng đôi mắt trong suốt vô tội lên, chớp mắt nhìn hắn.  

 

Thấy ánh mắt của Cố Thanh Hy, Dạ Mặc Uyên nhất thời không biết nên trả lời thế nào.  

 

Đúng là hắn có tức giận, nhưng có tức giận đến mấy cũng không bằng nỗi đau mất đi nàng.  

 

Nghĩ đến lời của thái y, nàng có tâm bệnh, hơn nữa tâm trạng còn rất đè nén.  

 

Dạ Mặc Uyên suy đoán có phải nàng hối hận rồi, nhưng ngại nói xin lỗi, mới dùng cách này ép hắn phải đến không?   

 

Nếu là thế, Dạ Mặc Uyên rất đau lòng.  

 

“Chuyện đã qua thì thôi, nhưng sau này không được làm càn nữa”.   

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK