Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lời nói của Hoa Khởi La như đã thổi tan sự lo lắng mơ hồ trong nhiều năm của Tiêu lão tướng quân.  

 

Ông ta ngước nhìn bầu trời xanh biếc, hít sâu một ngụm không khí trong lành, sau đó thở dài nói: "Đúng vậy, chuyện đều đã xảy ra hơn mười mấy năm trước rồi, cần gì phải nhắc tới nữa, người chết vĩnh viễn không trở lại, còn không bằng quý trọng hiện tại".  

 

"Đúng rồi, Hy tỷ tỷ, đã lâu tỷ không trở lại Băng tộc, hay bây giờ chúng ta trở về Băng tộc đi".  

 

Hoa Khởi La ngây thơ cười, đôi mắt lấp lánh, trong veo đến mức không có một chút tạp niệm nào.  

 

Cố Thanh Hy đột nhiên cảm thấy rất hâm mộ với sự vô tư vô tâm của nàng ta.  

 

"Sau khi ta làm xong việc thì ta sẽ đến Băng tộc".  

 

"Vậy phải mất bao lâu thì tỷ mới làm xong việc?"  

 

Bầu không khí bi thương lại bao trùm, Cố Thanh Hy cố nặn ra một nụ cười nói: "Chắc sẽ sớm thôi".  

 

"Tỷ hãy làm xong việc sớm nhé, Hy tỷ tỷ, nếu như tỷ trở về thì tỷ muội trong băng tộc nhất định sẽ rất vui. Nếu như ta có thể mang tỷ trở về thì bọn họ nhất định cũng sẽ khen ngợi ta có bản lĩnh".  

 

"Hy tỷ tỷ, tỷ nói xem chúng ta nên thông báo cho bọn họ biết một tiếng hay là bất ngờ trở về khiến các nàng ấy trở tay không kịp, hù chết các nàng ấy".  

 

Suốt đường đi đều nghe giọng nói huyên thuyên của Hoa Khởi La.  

 

Nàng ta cười rất vui, trong đầu chỉ nghĩ đến quang cảnh khi trở về nhà.  

 

Tiêu lão tướng mặc dù không biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng vô cùng chua xót, ông ta vừa không nỡ chia lìa con cháu, lại vừa muốn mau chóng hóa giải huyết chú của Ngọc tộc.  

 

Trái tim của Cố Thanh Hy rất nặng nề.  

 

Cho dù y thuật của nàng có giỏi đến đâu thì nàng vẫn không có cách nào thay tim cho Tiêu lão tướng quân, bởi vì trái tim của Tiêu lão tướng quân từ hơn mười năm trước đã bị hoại tử hoàn toàn, bây giờ chỉ còn có viên long châu thứ bảy đang thay thế trái tim của ông ta.  

 

Quay trở lại hơn mười năm trước có lẽ nàng còn có công pháp đó.  

 

Nhưng bây giờ...  

 

Vừa đi vừa nói, rất nhanh bọn họ đã đi vào trong thành.  

 

Bọn họ bỗng đụng phải Tiêu Vũ Hiên.  

 

Tiêu Vũ Hiên cầm một chiếc quạt, đứng từ xa đã không ngừng phất tay gọi bọn họ.  

 

"Cha, nha đầu thối, hai người đã đi đâu vậy? Con đã tìm hai người lâu lắm đó".  

 

Tiêu lão tướng quân nghiêm túc nói: "Không phải ta đã bảo con đóng cửa suy nghĩ sao? Sao con dám ra ngoài?"  

 

Tiêu Ngọc Hiên không còn vui vẻ như lúc nãy nữa, có chút oan ức, than thở nói: "Con nghe hạ nhân nói hai người cùng nhau rời đi, sợ cha gặp nguy hiểm nên liền lẻn ra ngoài tìm cha".  

 

Hắn ta chớp chớp đôi mắt đáng thương, đi theo Tiêu lão tướng quân, làm nũng nói: “Cha, con chỉ vì lo lắng cho cha mà thôi, con thề sau này cha bắt con đóng cửa suy nghĩ thì con nhất định sẽ tự mình kiểm điểm, hơn nữa con sẽ không tái phạm lần nào nữa, xin hãy tha thứ cho con một lần này thôi".  



Tiêu lão tướng quân giơ tay muốn vuốt lại mái tóc đen bị gió thổi tung của hắn ta, nhưng Tiêu Ngọc Hiên đã vội vàng ôm đầu, trốn sang một bên, lo lắng nói. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK