Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nếu như có thể tin lời nam nhân nói thì lợn nái cũng có thể trèo cây.  

 

“Chàng nhìn thư phòng của chàng lộn xộn chưa kìa, bây giờ ta chưa buồn ngủ, để ta sắp xếp lại giúp chàng”.  

 

“Chuyện nhỏ này cứ để hạ nhân làm là được”.  

 

“Đây không phải chuyện nhỏ, thư phòng là nơi trọng yếu, trong đây có rất nhiều tài liệu quan trọng, lỡ như bị làm hỏng hoặc bị tiết lộ ra ngoài thì phải làm sao? Ta tự tay dọn dẹp, lòng cũng yên tâm hơn”.  

 

Đây là lần đầu tiên Dạ Mặc Uyên cảm nhận được thì ra có thê tử là một chuyện vô cùng hạnh phúc.  

 

Hắn cười bảo: “Sức khoẻ của nàng quan trọng hơn, nàng ngồi nghỉ là được, bản vương sẽ tự mình dọn”.  

 

“Không được không được, chàng là vương gia, thân phận cao quý, sao có thể làm việc này chứ? Chàng về phòng nghỉ ngơi trước đi”.  

 

“Bản vương là vương gia, cũng là phu quân của nàng, giữa phu thê với nhau không có quý hay tiện”.  

 

“...”  

 

Đây là trọng điểm hả?  

 

Trọng điểm là nếu hắn không ra khỏi thư phòng, nàng phải làm sao để tìm được sách cổ da dê đây?  

 

Khi thấy Dạ Mặc Uyên thuần thục dọn thư phòng, Cố Thanh Hy rầu rĩ thở dài, hai tay chống cằm, đôi mắt trắng đen rõ ràng đảo quanh.  

 

“Vương gia, ta không ngủ được, muốn ở đây ngắm trăng, chàng về phòng nghỉ ngơi trước đi”.  

 

“Vậy thì bản vương sẽ ngắm trăng với nàng”.  

 

“...”  

 

Dạ Mặc Uyên cởi áo khoác ngoài, săn sóc khoác lên người nàng.  

 

Cố Thanh Hy cắn răng: “Vương gia, ngày mai chàng không cần thượng triều sao?”  

 

“Không cần, ta ở nhà với nàng”.  

 

“Như vậy sao được? Hiện nay Dạ Quốc và Hoa Quốc đang chiến tranh, chàng là chiến thần, phải lấy quốc gia làm trọng. Dù Hoàng Thượng có lỗi gì với chàng, chàng cũng phải suy nghĩ cho dân chúng có đúng không? Ta kiến nghị chàng về nghỉ ngơi sớm để ngày mai có một tinh thần phấn chấn, rạng rỡ thượng triều”.  

 

“Nàng yên tâm, Hoa Quốc không nuốt được Dạ Quốc đâu”, ánh mắt Dạ Mặc Uyên chợt lạnh lẽo, rất nhanh đã biến mất.  

 

“Vì thế chàng đã cố tình làm Hoàng Thượng đau đầu, đến lúc đó người ấy không thể không nhờ chàng”.  

 

“A Hy, nàng không cần bận tâm đến chuyện đại sự quốc gia”.  

 

Ai muốn lo chứ?  

 

Có Dạ Mặc Uyên và Tiêu lão tướng quân, Hoa Quốc có thể tấn công vào được mới lạ.  

 

“Đúng rồi, Tiêu lão tướng quân và Tiêu Vũ Hiên đâu rồi?”  

 

Nhiệt độ trên người Dạ Mặc Uyên lạnh đi vài phần, dường như không muốn nói về chủ đề này, hắn chỉ trả lời đại một câu: “Khi Tiêu lão tướng quân bị giam, Tiêu Vũ Hiên không ở trong phủ, bây giờ hắn ta đang bỏ trốn”.  

 

Nữ nhân này vừa bảo mình sẽ không câu tam đáp tứ, trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, bây giờ lại nhắc tới Tiêu Vũ Hiên.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK