Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Sơn trang Thu Phong rối tinh rối mù.  

 

Đêm nay đã định là một đêm không yên tĩnh.  

 

Chờ đến khi Cố Thanh Hy dần dần tỉnh lại, lọt vào tầm nhìn chính là ma chủ đang chống cằm, mở to đôi mắt tà mị nhìn nàng.  

 

Thấy nàng tỉnh dậy, ánh mắt ma chủ sáng rực lên, vui sướng khó nói thành lời.  

 

Trong ánh mắt kia không có tính toán, trong suốt không mang tạp chất, còn rực rỡ hơn ngôi sao sáng nhất trên bầu trời.  

 

“Tiểu tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng tỉnh rồi”.  

 

Những cảnh tượng trước khi hôn mê như dời núi lấp biển tràn vào trong đầu nàng.  

 

Cố Thanh Hy quét nhìn địa phương xa lạ trước mắt, hỏi: “Đây là nơi nào?”  

 

“Núi Vân Kỳ, phân bộ Ma tộc”.  

 

“Ngươi dẫn ta rời đi? Dạ Mặc Uyên đâu, các ngươi đánh nhau rồi?”, Cố Thanh Hy sốt ruột, không dám tưởng tượng sau khi bọn họ đánh nhau sẽ chết bao nhiêu người.  

 

“Không, hắn ta sợ hãi bản tọa, nhận thua đầu hàng, ngoan ngoãn thả chúng ta rời đi”.  

 

Cố Thanh Hy một chữ cũng không tin.  

 

Dạ Mặc Uyên sợ hãi hắn ta?  

 

Còn nhận thua đầu hàng?  

 

Nằm mơ cũng không thể nào.  

 

“Nói thật”, nàng cảnh cáo.  

 

Ma chủ tỏ vẻ buồn chán không thú vị, nói: “Ai biết hắn ta trúng tà gì, có lẽ là không muốn làm lớn chuyện, sẽ mất mặt”.  

 

Cố Thanh Hy lặng im trong nháy mắt.  

 

Là nàng bị thương quá nặng, Dạ Mặc Uyên sợ chậm trễ việc trị thương của nàng nên mới chủ động thả họ đi.  

 

Nghĩ đến Dạ Mặc Uyên, trong lòng Cố Thanh Hy tắc nghẹn.  

 

“Sao vậy, có phải vết thương còn đau không?”  

 

Lúc này Cố Thanh Hy mới chú ý thấy toàn thân mình bị tầng tầng lớp lớp băng vải quấn lấy, gần như quấn thành xác ướp.  

 

Toàn bộ vết thương sâu vào tận xương, nàng không biết Tư Mạc Phi cho nàng uống thuốc gì, mặc dù không còn cực đau như lúc trước, nhưng mà vẫn rất đau.  

 

Có điều, băng vải khắp người khiến nàng không thể nhìn thấy vết thương, thậm chí ngay cả cử động cũng khó khăn.  

 

Cố Thanh Hy tức giận nói: “Tư Mạc Phi, ngươi quấn ta thành thế này là muốn làm gì?”  

 

“Ồ… đại phu nói, tỷ chảy quá nhiều máu, phải cầm máu, chỉ có thể băng bó, ta sợ bọn họ không băng bó kỹ, bảo bọn họ quấn thêm mấy lớp cho tỷ”.  

 

Cố Thanh Hy tức chết luôn rồi: “Đây mà là mấy lớp à? Có mà mấy chục lớp ý?”  

 

“Không phải thế này rất tốt sao, máu của tiểu tỷ tỷ đã hoàn toàn ngừng chảy”.  

 

“Xin ngươi đấy, bây giờ đang rất nóng, ngươi băng bó nhiều lớp như vậy là muốn miệng vết thương của ta thối rữa mưng mủ sao?”  

 

Cố Thanh Hy không biết sao mình lại quen biết thứ ngốc nghếch này.  



Sao hắn ta có được vị trí ma chủ này? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK