Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng thượng cưới hoàng hậu cũng không tặng nhiều sính lễ vậy đâu.  

 

Xem ra, trong suy nghĩ của vương gia, địa vị của vương phi thật sự không thể lay chuyển.  

 

Tuy Cố Thanh Hy rất kinh ngạc khi thấy Dạ Mặc Uyên tặng cho nàng nhiều thứ như vậy, nhưng thứ mà nàng quan tâm lại là tấm da dê cổ.  

 

Nàng vội bước đến trước đống rương tranh chữ và đồ cổ, mở chúng ra.  

 

Tranh chữ cổ bên trong đều do danh nhân tiền triều lưu lại, mỗi một bức đều có giá trị không thấp hơn một tòa biệt trang, nhưng Cố Thanh Hy lại chẳng chút quan tâm, nàng lấy đồ cổ ra, lần lượt mở từng bức tranh, rồi lại ném chúng sang một bên.  

 

Xì…  

 

Thấy vậy, tim mọi người vọt thẳng lên cổ họng.  

 

Lỡ hỏng thì phải làm sao bây giờ?  

 

Thanh Phong đau lòng, vội la lên: “Vương phi nương nương, người nhẹ tay một chút, những… bức tranh chữ này chỉ có duy nhất một bộ trong thiên hạ thôi đấy, giá trị…”  

 

“Thứ ta muốn đâu?”  

 

“Hả… vương phi muốn cái gì?”  

 

“…”  

 

Cố Thanh Hy hận không thể tát cậu ta một cái.  

 

“Đương nhiên là da dê cổ rồi!”  

 

Bằng không thì nàng muốn cái gì?  

 

Nàng yêu thích vàng bạc châu báu, tuy nhiên, so với ngàn vạn tộc dân của Ngọc tộc thì… mấy thứ này đáng là gì chứ?  

 

Nàng không muốn nhìn dân chúng Ngọc tộc tiếp tục chịu đựng huyết chú tàn nhẫn kia nữa.  

 

Một khắc cũng không muốn!  

 

Thanh Phong liếc nhìn danh sách trong tay rồi lắc đầu: “Bẩm vương phi… trong số lễ vật mà chủ tử ban thưởng không có da dê cổ”.  

 

“Sao có thể chứ? Ngươi xem lại đi!”  

 

Thanh Phong tỉ mỉ xem từ đầu đến đuôi vài lần, cuối cùng, cậu ta lắc đầu: “Không có, không có da dê cổ”.

 

 

Cố Thanh Hy đoạt lấy danh sách, sau khi đọc kỹ một lượt, nàng liền thẳng tay ném nó đi, sắc mặt đen hệt như nồi than: “Lừa đảo, tên chúa lừa, ta đi tìm hắn”.  

 

“Tiểu thư, sao người lại nổi giận như vậy, vương gia đã ban thưởng cho người rất nhiều thứ, đáng lẽ người phải tạ ơn đấy, sao có thể tìm ngài đấy đòi thêm được?”  

 

“Thôi đi, đừng có lải nhải hệt như bà già!”  

 

Toàn bộ người của vương phủ đều trợn tròn mắt.  

 

Vương gia đã ban thưởng cho vương phi nhiều lễ vật như vậy mà người còn không biết đủ à?  

 

Trời ạ, rốt cuộc vương phi có hiểu cái gì gọi là hài lòng hay không?  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK