Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nữ nhân này tán tỉnh nam nhân ở khắp nơi thì cũng thôi, không ngờ nàng lại dám tán tỉnh cả ma chủ.

 

Lan kỳ chủ lạnh lùng nói: “Ngươi chắc chứ?”  

 

“Chắc chắn”, Huyết Sát liếc nhìn Cố Thanh Hy, giọng nói khẳng định.  

 

Hắn ta cũng không biết vì sao chủ tử lại tốt với Cố Thanh Hy như vậy, còn phái hắn ta đích thân đến đây cảnh cáo Lan kỳ chủ không được động đến nàng.  

 

Lan kỳ chủ không cam lòng, phẫn nộ nhìn Cố Thanh Hy, sau đó nhìn Diệp Phong gầy gò lạnh lùng với hàm ý sâu xa, cười nhạt nói.  

 

“Tiểu Phong Nhi lớn rồi, cánh cũng cứng rồi, ngay cả mệnh lệnh của ta cũng dám làm trái”.  

 

Cả người Diệp Phong lạnh toát từ đầu đến chân, hắn ta không dám nhìn Lan kỳ chủ, chỉ có thể cúi thấp đầu.  

 

Lan kỳ chủ đến gần Diệp Phong, mỉm cười nhàn nhạt: “Ngươi có tin ngươi sẽ mau chóng ngoan ngoãn quay về núi Vọng Hồn, cầu xin bản tọa giữ ngươi lại không?”  

 

Cơ thể Diệp Phong run rẩy, sắc mặt trắng bệch.  

 

Không đợi hắn ta phản ứng lại, Lan kỳ chủ và tứ đại kim cang hộ pháp đã rời đi, để lại mặt đất hỗn loạn và mọi người há hốc miệng kinh ngạc.  

 

Diệp Phong mãi không thể hoàn hồn, trong đầu không ngừng suy nghĩ về câu nói của Lan kỳ chủ.  

 

Hắn ta mau chóng ngoan ngoãn trở về núi Vọng Hồn, cầu xin ông ta giữ hắn ta lại…  

 

Ông ta định làm gì?  

 

Diệp Phong hoảng sợ, trực giác cảm thấy không ổn.  

 

Cố Thanh Hy lẩm bẩm: “Cứ vậy mà đi rồi? Không phải còn chưa bắt đầu đánh sao? Chạy nhanh thật”.  

 

Dạ Mặc Uyên gào lên, cơn giận bốc lên ngùn ngụt: “Cố Thanh Hy”.  

 

“Hơ… Vương gia có chuyện gì sao?”, Cố Thanh Hy mê man nhìn hắn.  

 

Nhìn bộ dạng nàng như vậy, cơn giận của Dạ Mặc Uyên lại dâng lên mấy tầng.  

 

“Thanh Phong, Giáng Tuyết, đưa nàng về”.  

 

Phù Quang chắn ở trước mặt, lạnh lùng nhìn Thanh Phong, Giáng Tuyết, làm hết trách nhiệm của một hộ vệ.  

 

Dạ Mặc Uyên rít ra một câu từ kẽ răng: “Đây là chuyện giữa ta và nàng, nếu Tu La Môn dám can thiệp vào, bản vương sẽ không ngại huyết tẩy Tu La Môn”.  

 

“Vương gia, ngài coi Tu La Môn của bọn ta là trái hồng mềm hay sao?”, Phù Quang không lớn tuổi, còn mang gương mặt trẻ con thanh tú, nhưng khí thế lại rất mạnh.  

 

Cố Thanh Hy vươn vai, giả vờ trách cứ: “Tiểu Phù Quang, chuyện này là ngươi không đúng, vừa rồi tốt xấu gì Vương gia cũng đã cứu chúng ta, sao chúng ta có thể lấy oán báo ân chứ”.  



Phù Quang lui xuống, chỉ là đôi mắt trong veo vẫn luôn nhìn chằm chằm Dạ Mặc Uyên. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK