Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Kỳ Thánh tỏ vẻ không vui: “Lão phu tung hoành giới đánh cờ mấy chục năm, hành động tiểu nhân như nhường cờ lão phu không thèm làm”.  

 

“Được, bản cung cược”.  

 

Thượng Quan Sở cười giễu cợt, cảm thấy xót xa thay cho Thái Hậu.  

 

Rõ ràng Cố Thanh Hy đã đào xong cái hố đợi bà ta nhảy vào rồi.   

 

Năm nghìn vạn lượng bạc, đủ để mua một nửa cửa hàng ở Đế Đô thành rồi.   

 

Vậy mà Thái Hậu cũng dám cược.  

 

Tiêu Vũ Hiên run rẩy nói: “Nha đầu xấu xí, nếu chỉ có ta và Kỳ Thánh ở trong phòng thì sao cô giúp ta được?”  

 

“Cả phòng mà ta còn không vào được thì sao mà giúp ngươi? Tự mà đánh đi”.  

 

Tiêu Vũ Hiên suýt chút ngất xỉu.  

 

Hắn ta còn tưởng cô gái xấu xí này có chiêu gì để âm thầm hướng dẫn hắn ta, không ngờ nàng thật sự để hắn ta tự đánh.  

 

Hắn ta không biết gì cả thì sao mà đánh.  

 

“Thái Hậu, Tiêu Vũ Hiên không biết đánh cờ, có thể cho ta thời gian một chung trà để dạy cho hắn không”.  

 

“Được”.  

 

Thái Hậu đồng ý rất sảng khoái.  

 

Chỉ có thời gian một chung trà, bà ta không tin Cố Thanh Hy còn có thể dạy một người hoàn toàn không biết đánh cờ thành đại sư.  

 

Không ai biết Cố Thanh Hy lén nói gì với Tiêu Vũ Hiên ở phía xa, chỉ nhìn thấy nét mặt khổ sở lúc trở về của Tiêu Vũ Hiên.  

 

Liễu Nguyệt vội vã hỏi: “Đại ca, huynh biết đánh cờ rồi chứ?”  

 

Tiêu Vũ Hiên gãi đầu: “Quá phức tạp, nghe không hiểu lắm”.  

 

Mọi người cười to.  

 

Biết bao nhiêu phu tử trong học viện dạy dỗ lâu như thế, Tiêu Vũ Hiên còn không hiểu, Cố Thanh Hy mới dạy một lúc, chẳng lẽ hắn ta còn có thể thắng nổi Kỳ Thánh hay sao.  

 

Nghe thấy câu này, Thái Hậu và Đương Đương công chúa yên tâm rồi.  

 

Nhưng Thái Hậu vẫn khiêm tốn hỏi Viện trưởng: “Viện trưởng cảm thấy ván cược này bản cung thắng hay thua?”  

 

“Thi đánh cờ, biết trước kết quả thì không còn thú vị nữa, hao tâm tổn sức vì kết quả của một ván cờ nho nhỏ chẳng phải là quá lỗ ư, sao Thái Hậu không mỏi mắt mong chờ thử xem”.  

 

Viện trưởng uyển chuyển từ chối trả lời.  

 

Viện trưởng là Quốc Sư của Dạ Quốc, còn là Viện trưởng của học viện Hoàng gia, dù là Thái Hậu cũng phải nể mặt mấy phần, huống hồ đây chỉ là một ván cược không quan trọng, Viện trưởng từ chối trả lời cũng là hợp lý, Thái Hậu cũng không nói gì.  



Ván cờ chính thức bắt đầu. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK