Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Người mà ngươi dẫn theo có thể thắng được người của Thiên Phần tộc và Ma tộc không?”  

 

“Nếu là lúc trước thì đánh không lại, nhưng hiện tại, bọn họ đã bị trọng thương, không còn đáng sợ nữa”.  

 

“Vậy thì tốt!”  

 

“Nếu cô thật sự muốn có Long Châu, ta có thể đích thân lấy nó đem tặng cô”.  

 

“Dễ nói chuyện vậy à?”, Cố Thanh Hy có hơi nghi ngờ.  

 

“Đúng, tuy nhiên, với tư cách là sính lễ!”, Nạp Lang Lăng Nhược mỉm cười, đôi mắt sáng rực như sao trời nhìn thẳng vào mắt Cố Thanh Hy, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào của nàng.  

 

Cố Thanh Hy bĩu môi: “Chậm rồi, ta đã thành hôn”.  

 

“Ta không ngại”.  

 

“Ta sợ ngươi bị đánh chết”.  

 

“Đan Hồi cốc không sợ Chiến Thần”.  

 

“Các ngươi không sợ, ta sợ!”  

 

“Ta bảo kê cô!”  

 

“Ta tình nguyện tin trên đời có quỷ cũng không tin cái miệng của ngươi!”  

 

“…”  

 

Đúng lúc này, một bị trưởng lão của Đan Hồi cốc mang theo thương thế mà đến, trong tay ông ta cầm chuông Phá Hồn, vẻ mặt phấn khích: “Thiếu cốc chủ, đã cướp được chuông Phá Hồn”.  

 

“Sao lại bị thương nặng như vậy?”  

 

“Thiên Phần tộc có rất nhiều viện quân, hiện tại vẫn còn đang giao chiến bên ngoài, các trưởng lão khác đã yểm hộ ta về trước”.  

 

Vị trưởng lão kia cảnh giác nhìn Cố Thanh Hy, trong mắt chợt lóe lên sát ý.  

 

Nạp Lan Lăng Nhược nói: “Người một nhà, đừng băn khoăn”.  

 

Cố Thanh Hy khó hiểu.  

 

Nàng và hắn ta thân quen lắm à?  

 

Người một nhà?  

 

Ai là người một nhà với hắn ta?  

 

Nạp Lan Lăng Nhược đi đến trước một khối nham thạch đỏ rực, ngón tay thon dài như ngọc vạch Cửu Cung Cách trên mặt đá theo một quy luật nhất định.  

 

Mỗi một lần tay hắn ta xẹt qua, địa hình của động máu lại phát sinh biến hóa.  

 

“Lại là trận trong trận”, Cố Thanh Hy sờ cằm.  

 

Nàng thật sự nhìn không ra nơi đây lại ẩn giấu một trận pháp lợi hại như vậy.  

 

Hắn ta chưa có được chuông Phá Hồn thì sao có thể biết được?  

 

Sắc mặt Nạp Lan Lăng Nhược nghiêm túc, mỗi một vạch, trên mặt hắn ta liền túa ra mồ hôi hột.  

 

Trận pháp không được phép sai, một khi sai, biển máu nơi đây sẽ đổi chiều tuôn ra, lan tràn toàn bộ động máu, dù tốc độ của bọn họ có nhanh hơn nữa thì cũng không có cách nào thoát khỏi đây trong thời gian ngắn, hơn thế nữa, Long Châu cũng sẽ bị hủy.  

 

Tiếng đánh nhau bên ngoài càng lúc càng gần, có thể thấy được, bọn họ đã đến nơi, bất kỳ lúc nào cũng có thể xông vào.  

 

Trưởng lão Đan Hồi cốc lau mồ hôi hột, thúc giục: “Thiếu cốc chủ, bọn họ sắp xông vào rồi”.  

 

“Ta nghe thấy!”  

 

Nạp Lan Lăng Nhược không ngẩng đầu lên, mà vẫn tập trung phá giải Cửu Cung Cách, hắn ta cũng muốn lấy được Long Châu trong thời gian ngắn nhất.  

 

“Ầm ầm…”  



Địa hình đang thay đổi, dung nham trong hồ máu càng cuộn trào dữ dội, vách đá không ngừng biến hóa, căn bản không nhìn ra dáng vẻ lúc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK