Nàng đâu biết được lần thứ hai là ai nhào vào lòng ai, thời gian qua lâu như vậy rồi, nàng cũng không nhớ rõ nữa.
“Hay cho câu không kiềm lòng được, vi phu hi vọng sau này đêm nào nương tử cũng không kiềm lòng được”.
Dạ Mặc Uyên nói rồi ôm lấy Cố Thanh Hy, trên môi nở nụ cười vui vẻ.
Nam nhân này…
Có thể sống sót rời khỏi đây hay không còn chưa rõ, đã nghĩ đến chuyện linh tinh này rồi.
“A Hy, ta có thể hỏi nàng một chuyện không?”
“Chàng muốn biết điều gì thì cứ hỏi đi, không biết hai ta còn sống được bao lâu nữa”.
“Nàng có thích ta chút nào không? Cho dù chỉ là một chút”.
Trái tim Dạ Mặc Uyên đột nhiên đập nhanh hơn, hai tai đỏ nhừ, dung mạo tuyệt thế vốn hơi nhợt nhạt cũng thoáng ửng hồng.
May mà ánh sáng nơi này tăm tối, nếu không hắn chẳng còn mặt mũi nhìn ai.
Cố Thanh Hy nhíu mày, qua hồi lâu vẫn không đáp.
Dạ Mặc Uyên từ mong ngóng đến thấp thỏm, sau cùng chỉ còn thất vọng.
Chút sức lực còn lại trong cơ thể hắn dường như bị rút cạn, hắn mất hồn mất vía, mệt mỏi ngả vào vách tường băng.
Tĩnh lặng…
Bên trong hang động tuyết chỉ còn tiếng hít thở của hai người, không có âm thanh nào khác.
Rất lâu, rất lâu sau.
Cố Thanh Hy mới nhỏ giọng nói một câu: “Ta có sứ mệnh của riêng mình, trước khi sứ mệnh hoàn thành, ta không dám nghĩ đến tình cảm nam nữ”.
“Sứ mệnh gì? Ta có thể hoàn thành giúp nàng”.
“Tìm kiếm bảy viên Long châu?”