Bên trong không có ánh mặt trời, những cây sắt nhọn vẫn không ngừng đâm vào, hệt như nó đã xuyên thấu cơ thế Diệp Phong.
Những hình ảnh trong quá khứ lại hiện lên trong mắt hắn ta.
Diệp Phong cắn chặt môi, không dám để mình phát ra chút âm thanh nào, sợ hoàng hậu Sở Quốc lo lắng.
“Thả hắn ra… Nếu các ngươi không chịu thả hắn, Sở Quốc ta sẽ không tha cho các ngươi”.
“Ồ… Bà tưởng là bà có thể sống sót rời khỏi nơi này hả?”
Lòng Diệp Phong chợt lạnh.
Nếu hoàng hậu Sở Quốc xảy ra chuyện gì...
Hắn ta thật sự không dám tưởng tượng tới hậu quả.
Hận… Mầm móng của thù hận dần đâm chồi cắm rễ trong lòng hắn ta, cuối cùng lan ra khắp toàn thân, không ngừng trưởng thành, mở rộng trong lòng hắn ta…
“Dưới đó là biển máu, hoàng hậu Sở Quốc chết ở đây, cả xương cốt cũng không thể tìm thấy, dù hoàng đế Sở Quốc có nghi ngờ thì cũng không thể tìm tới bọn ta”.
“Nơi này khá trống trải, phong cảnh cũng đẹp, chôn xác ở đây, ta thấy cũng ổn đấy”.
Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ kẻ hát người khen hay, rõ ràng là giết người, bọn họ lại nói như đang tán gẫu bình thường. Trong mắt họ, giết người cũng chẳng khác gì cơm bữa.
Trong hộp sắt, tuy Diệp Phong không thể nhìn thấy, nhưng lại có thể nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, hắn ta vùng vẫy muốn ra ngoài, lại bị những cây sắt đó ghim chặt, chỉ cử động một chút thôi đã đau đến nỗi phải hít khí lạnh, ngày càng có thêm nhiều máu tươi chảy xuống.
“Nếu ngươi dám giết bà ấy, dù ta có chết thì thành ma cũng sẽ bám lấy ngươi, nguyền rủa ngươi”, Diệp Phong tức giận mắng.
Ánh mắt Lan kỳ chủ trở nên hung ác.
Từ lúc năm tuổi Diệp Phong đã theo ông ta, dù trước đó từng chống cự, từng hận, nhưng hắn ta chưa bao giờ dùng cái giọng lạnh lẽo đó để nói chuyện với ông ta.
Giọng nói lạnh lẽo đó hệt như được thốt ra từ hầm băng ngàn năm, lại như phát ra từ tận xương tủy.
Lẽ ra còn muốn giữ hoàng hậu lại để tra tấn Diệp Phong một phen, nhưng bây giờ ông ta đã thay đổi suy nghĩ, hoàng hậu Sở Quốc phải chết.
Lan kỳ chủ cười lạnh: “Chém đứt tay chân nữ nhân này, vứt xuống biển máu, bổn tọa muốn bà ta chết không toàn thây”.
“Rõ”.
“Dừng lại, dừng lại…”
Diệp Phong không quan tâm đến sự đau đớn trên người, cố đẩy cửa sắt ra nhưng vết thương của hắn ta chồng chất, nội lực đã hao tổn hết, cửa sắt hệt như tường đồng vách sắt, dù có dồn hết toàn bộ sức lực cũng không thể lay động chút nào.
Bên ngoài, vài kì thủ cầm dao lên, đi tới chỗ hoàng hậu Sở Quốc.
Hoàng hậu Sở Quốc yếu ớt mắng: “Ác giả ác báo, sớm muộn gì cũng có một ngày, các ngươi sẽ gặp báo ứng”.
Dao giơ lên cao, kỳ thủ đang muốn chém đứt tay chân bà ấy, lòng bàn tay Cố Thanh Hy siết chặt. Nếu Thiên Phần tộc vẫn không chịu xuất hiện, nàng sẽ đích thân ra tay cứu hoàng hậu Sở Quốc.