Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Vương phi nương nương, chủ tử có lệnh, khi ngài ấy chưa cho phép, người không được rời khỏi phủ Dạ Vương”, Thanh Phong chặn nàng lại.  

 

Cố Thanh Hy cười giễu cợt: “Sao nào, ngươi đang muốn giam lỏng ta à?”  

 

“Thuộc hạ không dám, gần đây bên ngoài hỗn loạn, chủ tử lo lắng Vương phi nương nương ra ngoài một mình sẽ gặp nguy hiểm”.  

 

“Các ngươi đều là một lũ vô dụng sao?”  

 

“Gì… Gì cơ…”  

 

“Nếu các ngươi không phải một lũ vô dụng thì chẳng lẽ các ngươi không bảo vệ được ta? Phái thêm mấy người là được rồi”.  

 

“Vương phi nương nương, người đừng làm khó thuộc hạ nữa, thuộc hạ chỉ tuân lệnh làm việc thôi”.  

 

Nhìn thấy Cố Thanh Hy cố chấp muốn ra ngoài, Thanh Phong sợ hãi nói: “Vương phi, người muốn đi bốc thuốc đúng không? Hay là người đưa phương thuốc cho thuộc hạ, để thuộc hạ cho người đi bốc thuốc giúp người”.  

 

“Được, càng nhanh càng tốt”.  

 

“Vâng”.  

 

Tốc độ của mấy người Thanh Phong rất nhanh, nhưng sau khi trở về, bọn họ cũng nói giống Thu Nhi.  

 

“Vương phi nương nương, thuộc hạ tìm đến từng thái y trong Thái Y Viện rồi, thật sự chưa từng có ai nghe nói đến thuốc trong phương thuốc của người, cũng không thể bốc thuốc giúp người”.    

 

Có lẽ sợ Cố Thanh Hy tức giận, Thanh Phong dừng lại một lát rồi vội nói: “Thuộc hạ đưa thái y của Thái Y Viện và đại phu nổi tiếng ở thành Đế Đô đến đây rồi, Vương phi có thể đích thân hỏi bọn họ”.  

 

Cậu ta ngoắc tay, một đám đại phu đông nghìn nghịt nối đuôi nhau đi vào, bọn họ đồng loạt hành lễ với nàng: “Bái kiến Vương phi nương nương, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế”.   

 

“Được rồi, ta hỏi các ngươi một lần nữa, các ngươi thật sự chưa từng nghe nói tới mấy vị thuốc như Tam Lăng, Tô Hợp Hương và Chương Não sao?”  

 

“Bẩm Vương phi, chúng ta hành nghề chữa bệnh mấy chục năm, tổ tiên mấy đời đều là đại phu, thật sự chưa từng nghe qua những vị thuốc này, không biết Vương phi có nhớ nhầm không…”  

 

Cố Thanh Hy nhíu mày.  

 

Đây không phải ngày đầu tiên nàng học y, sao có thể nhớ nhầm những vị thuốc này được?  

 

Hơn nữa trong Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan cũng có viết rõ những dược liệu này.  

 

Chẳng lẽ là cách gọi khác nhau?  

 

“Bạch Tiễn Bì, cả cây có mùi thơm nồng nàn. Rễ cây dùng làm thuốc, vỏ ngoài màu trắng vàng, thân thẳng đứng, cao từ năm mươi đến sáu mươi lăm centimet, các ngươi chắc chắn chưa từng nghe nói tới?”  

 

“Vương phi nương nương, chúng ta thật sự chưa từng nghe nói tới, nếu có, sao chúng ta dám giấu diếm chứ”.  

 

“Được rồi, các ngươi lui ra ngoài hết đi”.  



Cố Thanh Hy thầm thấy chán nản. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK