“Nói vậy là đệ sẽ ra mặt cho tỷ tỷ?”
“Đương nhiên”.
“Đấy, chính là hắn ta”, Cố Thanh Hy chỉ vào người đàn ông áo trắng Ôn Thiếu Nghi đang giao chiến với Dạ Mặc Uyên: “Ức hiếp tỷ”.
Nếu không phải hắn ta phá rối, Dạ Mặc Uyên đã giết chết Lan kỳ chủ, hủy núi Vọng Hồn từ lâu rồi.
Lại thấy hắn ta ra tay không hề lưu tình, chuyên tấn công phía dưới của Dạ Mặc Uyên, cho dù có đẹp đến mấy cũng không phải loại tốt lành gì.
Dạ Mặc Uyên trung khí không đủ, người bị trọng thương, võ công hắn ta lại không hề thua kém Dạ Mặc Uyên, lâu dài Dạ Mặc Uyên chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Nàng không rõ thân phận thực sự và võ công của Tư Mạc Phi, chỉ nói một câu mang tính dò xét.
Có thể giúp thì tốt, không thể thì thôi. Dù sao cao thủ trình độ này chiến đấu với nhau há có thể để người bình thường nhúng tay vào.
Gương mặt tuấn tú của Ma chủ rầu rĩ, có chút xót thương lẫn khó xử: “Tỷ tỷ, võ công của bọn họ quá cao, có lẽ A Mạc không đánh lại bọn họ, A Mạc cũng sợ, A Mạc không có võ công”.
“Ồ… Hóa ra đệ chỉ biết nói, không biết làm. Thôi vậy, dù sao chúng ta mới gặp nhau lần thứ hai, đệ không giúp ta cũng là bình thường”.
“Tỷ tỷ không thích… ừm… loại hình giống như A Mạc sao?”
“Ta thích đàn ông trưởng thành võ công cao cường, có khí khái nam tử hán, yêu thương vợ vô hạn”.
“Rầm…”
Ma chủ giơ tay phải lên, từng đóa hoa ăn thịt người quỷ dị quấn lấy Ôn Thiếu Nghi.
Hắn ta ra tay đột ngột, tốc độ nhanh đến cực hạn, cộng thêm mỗi đóa hoa mạn đà la đều mang theo uy áp dồi dào hủy diệt đất trời.
Ôn Thiếu Nghi biến sắc.
Tiếng đàn lập tức thay đổi, chuyển sang tấn công hoa mạn đà la.
Những bông hoa kia lại giống như yêu tinh, không những tránh đòn tấn công tiếng đàn, mà thậm chí còn biết di hình hoán ảnh, biến huyễn hình thái hết lần này tới lần khác, tiếp tục tấn công Ôn Thiếu Nghi.
Dưới sự giáp công của hai cao thủ Ma chủ và Dạ Mặc Uyên, Ôn Thiếu Nghi lập tức có xu hướng suy yếu.
Cố Thanh Hy kinh ngạc.
Nàng không ngờ Tư Mạc Phi trông có vẻ yếu ớt lại… lại có công lực sâu dày như vậy.
Thứ hoa gì đó lại có thể xuyên xuống đất mấy chục mét, nhổ cả gò núi lên.
Má ơi…
Hắn ta là ai vậy?
Trong cơn kinh ngạc, lại thấy Tư Mạc Phi chớp mắt với nàng một cách mờ ám, giống như đang hỏi như vậy có tính là võ công cao cường.
Cố Thanh Hy suýt thì ngất xỉu.
Nàng đã lầm tưởng một con sói xám thành con cừu nhỏ.
Dạ Mặc Uyên và Ma chủ tấn công càng lúc càng nhanh, tốc độ lướt đàn của người đàn ông áo trắng cũng càng lúc càng nhanh. Bỗng nhiên dây đàn bị đứt, người đàn ông áo trắng phun ra ngụm máu, vẩy trên dây đàn trắng không tì vết.