Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Được…”  

 

Ôn Thiếu Nghi vừa đáp được một tiếng, nham thạch trong tay đã không chịu nổi sức nặng của hai người mà vỡ nát, hai người lại rơi xuống một lần nữa, rơi vào trong vực sâu vạn trượng kia.  

 

“Mẹ kiếp…”  

 

Cố Thanh Hy không nhịn được mắng một tiếng.  

 

Chẳng lẽ hôm nay nàng phải chết ở đây sao?  

 

Ôn Thiếu Nghi cũng cảm thấy rất bất lực.  

 

Hắn ta suy đi tính lại cũng không đoán được rằng bản thân sẽ phải chết trong biển máu này.  

 

“Bịch…”  

 

Cố Thanh Hy và Ôn Thiếu Nghi rơi xuống, có điều không phải rơi vào biển máu, mà là đập vào một phiến đá đưa ra ngoài.  

 

“Ưm…”  

 

Cố Thanh Hy rên lên một tiếng, eo của nàng…  

 

Sắp ngã gãy rồi đúng không?  

 

“Phụt!”  

 

Ôn Thiếu Nghi ném Cố Thanh Hy đi trong không trung, giảm bớt lực rơi xuống của nàng, còn hắn ta thì ngã mạnh lên phiến đá, mạnh đến mức hắn ta không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, xương cốt tựa như gãy lìa, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng không ngừng phập phồng.  

 

Hai người đều hôn mê, tiếng gầm gừ của ma thú trên đỉnh hố cùng với tiếng kêu thảm thiết vẫn không ngừng kéo dài.  

 

Trong khe núi phía Tây, dường như Dạ Mặc Uyên và Tiểu Cửu Nhi đều cảm nhận được Cố Thanh Hy gặp chuyện.  

 

Dạ Mặc Uyên cố sức đứng dậy, bất chấp tất cả muốn đi tìm Cố Thanh Hy, nhưng không biết Cố Thanh Hy đã làm gì trên người hắn, chẳng những khiến hắn mất hết sức lực còn mất cả nội lực, muốn cử động cũng không được, chỉ có thể thấy lo lắng.  

 

“Li Lạc, điều động tất cả mọi người, nhất định phải tìm Vương phi trở về an toàn”.  

 

“Chủ tử, nhưng nếu làm thế, thân phận của chúng ta sẽ bị bại lộ, đến lúc đó…”  

 

Vụt…  

 

Một ánh mắt khát máu nhìn tới, khiến Li Lạc cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân, hắn ta đi theo chủ tử nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên thấy chủ tử nôn nóng đến vậy.  

 

Hắn ta không dám chậm trễ, lập tức nhận lệnh: “Chủ tử yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ dẫn Vương phi nương nương trở về an toàn”.  

 

Vụt vụt vụt…  

 

Ám vệ mai phục trong bóng tối ít đi một nửa.  

 

Dạ Mặc Uyên lo lắng nhìn về phía lối vào núi hồ lô.  

 

Nơi đó vẫn không ngừng có tiếng ma thú gào thét.  

 

Hình như còn có ma thú cấp sáu, thậm chí rất có thể là cấp bảy.  

 

Ma thú cấp bảy?  

 

Dù hắn lúc mạnh nhất cũng chưa chắc có thể đánh thắng, huống hồ là tiểu nữ nhân đó.  

 

Chết tiệt.  

 

Tại sao lại mất hết nội lực vào lúc này chứ?  

 

Tiểu Cửu Nhi chớp mắt, thè lưỡi ra.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK