Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Họ coi hắn ta là gì?

 

Đường đường là Dạ Quốc mà lẽ nào không có nổi một con ngựa tốt?

 

Dù có muốn viện cớ thì cũng phải tìm cớ nào hợp lý một chút chứ?

 

Liễu Nguyệt giữ chặt hắn ta: “Thái hậu và hoàng thượng đều đang ở đây, ngươi bình tĩnh một chút. Họ dám đưa ngựa kém đến chắc chắn là ý của thái hậu. Nếu ngươi đứng ra nghĩa là công khai chống đối thái hậu”.

 

“Nhưng họ bắt nạt người thật quá đáng!”

 

Quả thật rất quá đáng, hắn ta cũng không chịu được, nhưng nếu chống đối, cả gia tộc hắn ta cũng sẽ gặp hoạ.

 

Cố Thanh Hy nhìn lướt qua những con ngựa kém, trên mặt không hề có biểu cảm khó chịu, ngược lại rất thản nhiên: “Mặc dù ta không biết xem ngựa, nhưng ta cảm thấy những con ngựa này đều rất tốt, đủ để tham gia cuộc thi này”.

 

Rất... Rất tốt?

 

Nàng bị mù à?

 

Dù không biết xem ngựa thì cũng phải nhìn ra những con ngựa này đều già yếu hoặc bị tàn tật chứ nhỉ?

 

Nhưng họ lại thấy Cố Thanh Hy sờ cằm, đi vài vòng quanh bầy ngựa, sau đó chọn một con ngựa con trong số đó.

 

Con ngựa kia vừa gầy vừa thấp, rõ ràng là một con ngựa còn rất nhỏ tuổi, có lẽ còn chưa cai sữa.

 

Không ngờ Cố Thanh Hy lại chọn con này, mắt nhìn của nàng cũng tệ thật.

 

Vu Huy giậm chân: “Lão đại à, đây là con ngựa kém nhất trong số những con ngựa này, nó còn là ngựa con nữa, thay vì chọn ngựa con thì tốt hơn là cô nên chọn ngựa già”.

 

“Phải đó, con ngựa nhỏ gầy như thế này có thể làm nên chuyện gì?”

 

Dạ Hoàng tốt bụng nhắc nhở: “Hay là ngươi chọn con khác đi”.

 

Hắn cũng cảm thấy con ngựa đó quá kém.

 

Cố Thanh Hy sờ đầu ngựa, cười đáp: “Ngựa con mới tốt chứ, có câu nghé con mới sinh không sợ cọp, biết đâu nó to gan, dám vượt qua những chiếc vòng lửa kia thì sao?”

 

Điên rồi, nữ nhân này chắc chắn đã điên rồi.

 

Đương Đương công chúa cười đắc ý: “Ta cho ngươi thêm một cơ hội lựa chọn, kẻo ngươi lại bảo ta bắt nạt ngươi”.

 

“Không cần, ta chọn con này, ta tin vào cảm giác đầu tiên của mình, hơn nữa ta cảm thấy con ngựa này rất hợp với ta”.

 

Đương Đương công chúa cười nhạo.

 

Hợp cái quần què.

 

Một con súc vật mới sinh thì có thể biết gì?

 

“Được thôi, chỉ mong ngươi đừng hối hận là được”.

 

Cố Thanh Hy sờ chú ngựa đen, dịu dàng vuốt ve bờm ngựa, cười bảo: “Những người này có mắt mà không biết thiên lý mã. Ngươi đi theo ta, chúng ta cùng nhau giành chiến thắng cho họ sáng mắt ra”.

 

“Hí...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK