Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày đại hôn, một cái hắt xì thổi bay khăn trùm đầu, chuyện này đúng là tát vào mặt chiến thần.  

 

Nàng muốn xem xem, chiến thần có tức giận giết nàng luôn không.  

 

Không chỉ có nàng mà rất nhiều người đều đợi xem náo nhiệt, ai nấy đều cảm thấy Cố Thanh Hy xong đời rồi.  

 

Nhưng…  

 

Điều làm bọn họ ngạc nhiên là Dạ Mặc Uyên nổi giận rồi.  

 

Nhưng hắn không nổi giận với Cố Thanh Hy.  

 

Mà là nổi giận với những người phụ nữ tô phấn son ở đây.  

 

“Người đâu, đuổi tất cả những người tô phấn son quá đậm ra ngoài cho bản vương, Vương phi của bản vương không chịu được mùi gay mũi ấy”.  

 

Sặc…  

 

Đây là tình huống gì?  

 

Cố Thanh Hy đã như vậy rồi, chiến thần còn bảo vệ nàng?  

 

Đây là chiến thần tàn bạo ác độc, giết người như ngóe sao?  

 

Suy nghĩ còn chưa thông, không ít người đã bị đuổi ra ngoài.  

 

Chuyện này chắc chắn đã lật đổ quan điểm của mọi người.  

 

Thu Nhi bị dọa sợ run rẩy, nàng ta nhặt khăm trùm đầu lên, đội giúp Cố Thanh Hy không được, mà không đội cũng không xong, chỉ đành cầm khăn trùm đầu cứng đơ giữa không trung.  

 

Cố Thanh Hy ngáp một cái, hồn nhiên không biết nàng đã dọa mọi người sợ đến thế nào.  

 

“Mệt chết ta rồi, chiếc mũ phượng này đè nặng cổ ta”.  

 

“Người đâu, lấy mũ phượng của Vương phi xuống trước”.  

 

Không đợi người hầu ra tay, Cố Thanh Hy đã tự mình lấy xuống. Chỉ là nàng không đưa cho người hầu, mà là ôm trong người, sợ người khác cướp mất mũ phượng của nàng.  

 

Nàng mỉm cười, phong hoa tuyệt đại: “Chúng ta đã hành lễ phu thê cũng xem như là phu thê rồi, những nghi lễ phiền phức đó thôi thì bỏ đi”.  

 

Dạ Mặc Uyên nhếch miệng cười, rất sảng khoái: “Được thôi”.  

 

Cố Thanh Hy lướt qua mọi người đang há hốc miệng, vốn muốn đi thẳng vào động phòng, nhưng bận rộn cả một ngày, miệng lưỡi khô đắng, nàng dứt khoát ngồi xuống ghế chủ, cầm lấy một bình trà lên uống ừng ực.  

 

Cố Sơ Vân ra hiệu cho Đương Đương công chúa.  

 

Đương Đương công chúa có chút do dự, cũng có chút sợ Dạ Mặc Uyên.  

 

Nhưng Cố Sơ Vân liên tục ra hiệu, lại nghĩ đến Cố Thanh Hy kiêu ngạo phách lối, hại nàng ta mất mặt nhiều lần như vậy, ngay cả mặt mũi của mẫu hậu và ngân lượng cũng bị nàng lừa mất hết.  

 

Nàng ta không cam tâm.  

 

Càng không cam tâm, lá gan nàng ta cũng càng lớn.  

 

Trước sự ngạc nhiên của mọi người, nàng ta chậm rãi đứng lên, cười ngọt ngào: “Hoàng thẩm, trước kia là Đương Đương không hiểu chuyện, nơi chốn nhắm vào người. Đương Đương biết sai rồi, sau này chúng ta đã là người một nhà, mong người đừng so đo với Đương Đương”.  

 

Cố Thanh Hy suýt chút nữa thì sặc nước bọt.  



Đương Đương công chúa là người thế nào, sao nàng ta có thể vô duyên vô cớ bày tỏ ý tốt với nàng, e là có âm mưu gì đó. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK