“Có lẽ chiến thần cưới Cố Thanh Hy chỉ để thu gom của cải. Ta đã nói rồi, sao chiến thần có thể cưới một Vô Diệm Nữ có diện mạo xấu xí làm chính phi chứ, ta nghĩ không mấy ngày nữa Cố Thanh Hy sẽ bị hưu thôi”.
“Ta dám đánh cược nhiều nhất là bảy ngày. Bảy ngày sau, dù nàng ta không bị chiến thần tra tấn đến chết thì cũng sẽ bị đuổi ra khỏi phủ Dạ Vương”.
“Nam nhân kia không thích mỹ nhân, dù loại nữ nhân xấu xí như nàng ta có tài hoa giỏi thì nhìn cũng phát ngán”.
“...”
Cố Thanh Hy nghe vậy không khỏi bĩu môi.
Đúng là một đám nữ nhân ngớ ngẩn, tưởng nói nhỏ là nàng không nghe thấy sao?
“Tân nương đến...”
Một tiếng hô lớn vang lên, những tiếng bàn tán lập tức dừng lại.
Cố Thanh Hy khẽ ngẩng đầu.
Nàng nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc.
Có Cố Sơ Vân, Cố Thừa Tướng, đại phu nhân, Thượng Quan Sở, Liễu Nguyệt, Vu Huy, còn có Đương Đương công chúa, chỉ thiếu Tiêu Vũ Hiên.
Ngày đại hỉ của nàng mà Tiêu Vũ Hiên lại không xuất hiện ư?
Hắn ta làm gì vậy?
Khi Cố Thanh Hy chậm rãi bước vào, vẻ đố kị thoáng qua trong mắt, ở nơi mà người khác không thấy, hai tay nàng ta siết chặt thành nắm đấm.
Dựa vào đâu, dựa vào đâu mà Cố Thanh Hy được tổ chức lễ cưới long trọng như vậy?
Mũ phượng khăn quàng vai, mười dặm hồng trang, hôn lễ long trọng, lấy vị chiến thần quyền cao chức trọng, dưới một người trên vạn người.
Điều bực bội hơn đó là theo lời đồn chiến thần đang bệnh hấp hối, không lâu nữa sẽ rời nhân thế.
Lại nhìn chiến thần trước mặt, ánh mắt sáng ngời, tràn trề sức sống, đâu có dáng vẻ bệnh nguy kịch?
“Nhất bái thiên địa”.
Dạ Mặc Uyên mặc hỉ phục đỏ rực, làm nổi bật lên tinh thần phấn chấn hơn trước kia vài phần. Hắn nhìn tân nương bên cạnh mình, trong mắt hàm chứa ý cười.
Hai chân hắn bị tàn tật, chỉ có thể ngồi trên xe lăn bái đường.
Giờ phút này, trong lòng Dạ Mặc Uyên vừa thấp thỏm vừa mừng rỡ, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình có thể thành thân sinh con như người bình thường.
Kể từ hôm nay, nữ nhân bên cạnh sẽ là nữ nhân mà hắn thề bảo vệ cả đời.
So với Dạ Mặc Uyên vui vẻ, Cố Thanh Hy không quan tâm lắm, chỉ muốn bái đường nhanh cho xong, sau đó về ngủ một giấc.
Đương Đương công chúa chu môi, nhỏ giọng nói: “Không biết nữ nhân này gặp phải vận may gì mà lại được gả cho hoàng thúc”.
Trong lòng Dạ Mộc Trạch vô cùng khó chịu.
Nếu như lúc trước hắn ta không từ hôn thì người nàng lấy bây giờ phải là hắn ta mới đúng.