Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Ma chủ có biết nướng không?”  

 

“Chắc là có đấy”.  

 

Cố Thanh Hy nhặt lấy một cành cây khô, vẽ vẽ khoanh khoanh trên mặt đất đánh dấu địa hình ngọn núi mà họ đã đi qua, thỉnh thoảng vẫn nói chuyện câu được câu chăng với Tiểu Cửu Nhi.  

 

Còn về việc tại sao nàng có thể nghe hiểu lời nói của Tiểu Cửu Nhi, đến nay nàng vẫn không rõ lắm.  

 

Ngoại trừ nàng ra, người khác không hiểu được.  

 

Càng vẽ, Cố Thanh Hy càng nhíu chặt hàng lông mày.  

 

Tên khốn nạn Tư Mạc Phi này, hắn ta biết dẫn đường thật đấy, dẫn họ tới dãy núi Thập Vạn, nếu muốn rời khỏi đây, dù có Tiểu Cửu Nhi dẫn đường, không mất một ngày chắc chắn không thể ra ngoài nổi.  

 

Lãng phí bao nhiêu thời gian quý báu ở chỗ này, đúng là bực mình.  

 

“Mùi gì thế?”, nàng khịt mũi.  

 

Tiểu Cửu Nhi bĩu môi khinh thường: “Tên ma chủ ngốc kia làm cháy con gà rồi, phí của trời ghê, tội nghiệp mấy con gà, con chim đó”.  

 

Ma chủ cầm mấy con gà nướng được xiên vào cành cây, phấn khởi chạy tới: “Tiểu tỷ tỷ, nướng chín rồi, tỷ xem xem có ngon không?”  

 

Mặt mũi Cố Thanh Hy sa sầm.  

 

Đây là gà nướng sao?  

 

Đây là gà thui thì có.  

 

Con gà nào cũng bị nướng cháy đen, thậm chí nhiều chỗ còn biến thành than.  

 

Thế này làm sao mà ăn được?  

 

Đến cả tên ăn mày cũng phải chê đấy?  

 

Nếu không phải trông thấy gương mặt tuấn tú trắng nõn của Tư Mạc Phi lem nhem muội than, đến cả mái tóc đen bóng mượt cũng rối tung, Cố Thanh Hy suýt nữa tưởng rằng hắn ta đang chơi xỏ nàng.  

 

Tư Mạc Phi xị mặt: “Lạ ghê, tại sao trông nó không giống với gà nướng mà hạ nhân đưa tới, có phải ta nướng cháy rồi không?”  

 

Tiểu Cửu Nhi không khách sáo, xì xì hai tiếng.  

 

“Bây giờ ngươi mới biết sao, cháy đến mức không thể cháy hơn được nữa. Thân phận của nó cao quý như thế, dù chết đói cũng không chịu ăn con gà nướng cháy đó đâu”.  

 

“Tiểu tỷ tỷ, tỷ đợi ta một lát, ta đi nướng con khác”.  

 

Cố Thanh Hy miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Không cần đâu, cháy càng thơm, lột lớp da cháy bên ngoài đi là được”.  

 

Nói rồi, nàng cầm lấy con gà nướng, xé bỏ lớp da gà cháy sém bên ngoài.  

 

Nhưng nàng cũng không thể nào ngờ được, lớp vỏ bên ngoài đen thui, nhưng bên trong… còn sống…  



“Ngươi nướng kiểu gì thế?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK