Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cảm ơn Cố tiểu thư”.

 

Nhóm người Sở Quốc cảm ơn rối rít.

 

Nếu không nhờ có nàng và người trong xe ngựa giúp đỡ, chỉ sợ hôm nay tất cả họ đều sẽ chết ở đây.

 

Không biết rốt cuộc người trong xe ngựa là ai mà lại có võ công cao như vậy?

 

“Những người đó là ai, tại sao họ lại muốn giết các ngươi?”, Cố Thanh Hy chỉ vào một thi thể, hỏi.

 

“Chúng ta cũng không biết rốt cuộc họ là ai. Kể từ khi đến Dạ Quốc thường xuyên có sát thủ tập kích chúng ta, mấy ngày nay đã có không biết bao nhiêu đợt”.

 

Trong xe ngựa xuất hiện sát khí, Cố Thanh Hy kinh sợ, mặc kệ nhóm người Sở Quốc, lo leo lên xe ngựa trước.

 

“Dạ Mặc Uyên, chàng muốn giết cả họ luôn ư?”

 

“Họ đã biết hành tung của ta”.

 

“Hoàng hậu Sở Quốc là người tốt, bà ấy sẽ không tiết lộ tin tức của chàng, nhóm thuộc hạ của bà ấy cũng không xấu”.

 

“Bản vương sẽ không nói đùa với tính mạng của mình”.

 

Cố Thanh Hy ngăn hắn lại, sầm mặt bảo: “Nếu chàng giết họ, ta sẽ không chữa trị cho chàng”.

 

“Nàng đang uy hiếp ta đấy sao?”

 

“Ta không uy hiếp chàng, ta chỉ không muốn nhìn thấy nhiều sinh mạng vô tội chết ở nơi này thôi”.

 

Hoàng hậu Sở Quốc mơ màng tỉnh lại, loạng choạng chạy qua, không màng tới cơ thể yếu ớt của mình, sốt ruột hỏi: “Cố cô nương, cô có biết Diệp Phong đang ở đâu không? Xin cô hãy nói cho ta biết được không?”

 

Hoàng hậu Sở Quốc thanh nhã cao quý, đoan trang lễ độ, chưa bao giờ lỗ mãng như thế.

 

Nhưng bây giờ bà ấy lại vứt bỏ vẻ đoan trang của người hoàng hậu lên đến tận chín tầng mây, trong đôi mắt lo lắng kia phản chiếu Cố Thanh Hy, từ dáng vẻ run rẩy của bà ấy có thể nhìn ra được bà ấy rất sợ Cố Thanh Hy sẽ trả lời một câu không biết.

 

Cố Thanh Hy há miệng, muốn nói rằng Diệp Phong đang ở Tu La Môn.

 

Nghĩ đến quá khứ bi thảm của Diệp Phong, Cố Thanh Hy chỉ có thể đổi lời: “Xin lỗi, ta và Diệp Phong đã tách ra từ lâu, bây giờ ta cũng không biết hắn đang ở đâu”.

 

Với tính cách của Diệp Phong, hắn ta sẽ hoàn toàn không dám nhận Hoàng hậu và Hoàng đế Sở Quốc.

 

Nếu nàng nói ra thì sẽ chỉ ép Diệp Phong chết.

 

Hoàng hậu Sở Quốc lảo đảo chực ngã, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, suýt chút nữa ngất xỉu.

 

“Cô... Cô cũng không biết hắn đang ở đâu ư?”

 

“Ta không biết”.

 

“Vậy hắn đã đi đâu? Tại sao ta phái nhiều người đi điều tra tung tích của hắn cũng không tra ra được?”, rốt cuộc hắn ta có phải là đứa con đáng thương của bà không?

 

“Cố cô nương, ta xin cô hãy cố gắng nhớ lại xem, hắn rất thân thiết với cô, cô nhất định biết hắn thường thích đi đâu đúng không?”

 

“Xin lỗi, ta thật sự không biết, ta không thân với hắn lắm. Phu nhân, nơi này là núi hoang, ít người qua lại, sức khoẻ người yếu, không nên ở lại đây, người nên tìm một thị trấn để điều dưỡng sức khoẻ trước đi ạ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK